Tôi Không Làm Bảo Mẫu Miễn Phí Nữa - Chương 1:

Cập nhật lúc: 2025-03-04 12:03:59
Lượt xem: 1,378

"Bạn học Cố, nội dung thi chạy 400 mét nam còn thiếu một người, cậu có thể tham gia không?"

 

Giọng nói mơ hồ xuyên qua bóng tối lạnh lẽo. Tôi nhìn qua ánh sáng yếu ớt, nhận ra gương mặt quen thuộc ấy.

 

"Không!"

 

Cả người tôi run lên, ký ức đau đớn trào dâng như thủy triều.

 

Đó là đêm đầu tiên của chuyến du lịch trăng mật.

 

Cố Cảnh Từ bóp cổ tôi, đẩy xuống nước. Nước hồ lạnh buốt cũng không bằng ánh mắt băng giá của hắn.

 

Tôi vùng vẫy giữa làn nước xoáy, cố ngoi đầu lên khỏi mặt hồ.

 

"Cố Cảnh Từ, anh điên rồi sao? Anh đang làm gì vậy?"

 

Trên thuyền, hắn như phát rồ, mắt đỏ như máu.

 

"Giang Doanh, tất cả là do cô cứ ép tôi làm theo ý mình!"

 

"Nếu không có cô, tôi đã không bị nói là kẻ vô dụng, kẻ chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ!"

 

"Tôi cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều năm bên Mặc Mặc như thế!"

 

"Bây giờ kỳ tích đã xảy ra, tôi đã khỏe mạnh rồi, vậy tại sao cô vẫn chưa chịu c.h.ế.t đi?"

 

Mái chèo đập xuống nước từng nhịp, từng nhịp. Những con sóng khuấy động rồi dần yên ắng.

 

Tôi chìm xuống đáy hồ, nhìn lên Cố Cảnh Từ vẫn điên cuồng vung mái chèo trên mặt nước.

 

Lòng tôi tràn ngập hối hận.

 

Hơn một ngàn ngày đêm nghiên cứu, cuối cùng lại cứu sống một con súc sinh.

 

Trong lớp học, ánh mắt Cố Cảnh Từ lóe lên niềm vui trong chớp mắt.

 

Hắn lén liếc nhìn Chu Nhất Mặc, người đang không vui ra mặt, sau đó quay sang tôi, lạnh nhạt nói:

"Giang Doanh, tại sao không cho tôi đi? Đại hội thể thao là chuyện của cả lớp."

 

"Tôi cũng có tư cách tham gia!"

 

Chu Nhất Mặc cũng nhìn về phía tôi, giọng cao nói:

 

"Đăng ký hay không là quyền của bạn học Cố, Giang Doanh, cô lấy tư cách gì mà quản?"

 

Cái lạnh thấu xương vẫn còn trong cơ thể, tôi quay đầu đi, không nhìn bọn họ.

 

Cố Cảnh Từ từ nhỏ đã mắc bệnh, không thể vận động mạnh.

Vai không vác nổi, tay không xách nổi, ngay cả xô nước trong nhà cũng là tôi thay hắn xách.

Ra ngoài gặp việc nặng, hắn có thể né thì né, không né được thì tôi làm thay.

 

Nhưng mỗi lần tôi đứng ra gánh vác thay hắn, Cố Cảnh Từ lại trưng ra bộ mặt khó chịu, cứ như thể hắn rất muốn giúp đỡ mọi người nhưng lại bị tôi cướp mất cơ hội.

 

Tôi làm hết việc nặng nhọc, cuối cùng chẳng nhận được chút tiếng tốt nào.

 

Hắn chỉ coi tôi như một tấm khiên để che chắn, đáng tiếc là đến tận khi c.h.ế.t đi ở kiếp trước, tôi mới nhìn rõ hắn là hạng người gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-khong-lam-bao-mau-mien-phi-nua/chuong-1.html.]

May mắn thay, bây giờ tôi vẫn còn kịp thay đổi.

 

Tôi chẳng buồn để ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm của Cố Cảnh Từ, vươn tay giật lấy gói snack cay từ tay của bạn cùng bàn.

 

"Đưa đây nào!"

 

"Đừng ăn snack của tôi!"

 

Tôi một tay ấn cái đầu đang lao đến, quay sang thắc mắc hỏi:

 

"Cái gì mà không cho đi? Đại hội thể thao à? Đây là chuyện vinh quang của cả lớp mà."

"Ai mà không muốn tham gia chứ? Chẳng lẽ lại kéo cả lớp tụt lại phía sau?"

 

Vừa dứt lời, cả lớp đồng loạt quay đầu nhìn tôi.

 

Thấy tôi nói lời đầy chính nghĩa, bọn họ lại nhìn sang Cố Cảnh Từ, mặt hắn trông như vừa nuốt phải thứ gì rất khó ăn.

 

Hắn là một kẻ sĩ diện cao ngất trời, chưa bao giờ chịu thừa nhận bản thân có vấn đề về sức khỏe trước mặt người khác.

 

Trước đây, mỗi lần xảy ra chuyện thế này, tôi đều phải diễn trò mè nheo kéo hắn lại không cho hăn đi. Đến tận bây giờ, ấn tượng về tôi trong mắt mọi người có lẽ vẫn là một kẻ chiếm hữu điên cuồng.

 

Cố Cảnh Từ giống như một khối u ký sinh, vừa hưởng thụ sự che chở của tôi, vừa đẩy tôi vào biển lửa.

 

Giờ thì, tôi phải cắt bỏ nó đi thôi.

 

Thậm chí, tôi còn phải đ.â.m thêm vài nhát!

 

Đại hội thể thao à? Cậu không muốn đi cũng phải đi!

 

Cố Cảnh Từ ngẩn người.

 

Có lẽ hắn nghĩ tôi còn chưa tỉnh ngủ, liền bước lên một chút, thấp giọng hỏi:

 

"Doanh Doanh, tôi có thể tham gia được sao?"

 

Ánh mắt tràn ngập mong đợi nhưng lại mang theo sự do dự, như một đứa trẻ đang năn nỉ người lớn mua kẹo cho mình.

 

Nhưng sâu thẳm bên trong lại chứa đựng sự chất vấn.

 

Diễn xuất khá đấy!

 

Tôi lập tức nắm lấy tay hắn:

"Bạn học Cố, cậu có lo lắng gì sao? Nói ra đi, các bạn trong lớp sẽ giúp đỡ cậu!"

 

Tôi học theo giọng điệu của Chu Nhất Mặc, ánh mắt chân thành.

 

Sắc mặt Cố Cảnh Từ lập tức cứng đờ, nghiến răng nói:

"Giang Doanh, nếu cô không muốn tôi đi thì cứ nói thẳng! Không cần phải kích tôi!"

 

Tôi chớp mắt, ngơ ngác nói:

"Chuyện của cậu, cậu tự quyết đi, liên quan gì đến tôi?"

 

Bạn cùng bàn của tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, A Niệm vừa nuốt xong miếng snack cay, lập tức phun lời:

"Lề mề lắm chuyện, cậu đầu thai đấy à?"

 

"Chuyện gì cũng đổ lên đầu Doanh Doanh, cô ấy là mẹ cậu chắc?"

 

"Chuyện của mình thì tự mình mà quyết, chẳng lẽ giáo viên tiểu học không dạy cậu à?"

Loading...