Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi bị cô bạn xem thành kẻ thế mạng - 10: End

Cập nhật lúc: 2024-06-15 12:17:52
Lượt xem: 3,759

17

 

Cái đêm Trương Nhu tự sát, tôi thấy những hành động của gã đồ tể rất vô lý.

 

Tại sao ông ấy lại muốn ra tay với lãnh đạo trường?

 

Văn phòng lãnh đạo trường ở rất xa toà nhà giảng dạy.

 

Với lại, thật sự Trương Nhu chế.t trong im lặng sao?

 

Tôi đi lên sân thượng, dưới ánh trăng, tôi thấy thầy trưởng bộ môn cúi người nhặt thứ gì đó.

 

Rất nhanh hiệu trưởng đã gọi điện đến.

 

Khi đó tôi mới biết, hoá ra trước khi ra đi Trương Nhu có để lại di thư.

 

Cậu ấy muốn dùng cái ch.ết của mình để phơi bày sự dơ dáy của xã hội.

 

Dùng phương án ác độc nhất với bản thân để chứng minh sự trong sạch.

 

Thế nhưng chỉ vì sợ lớn chuyện mà nhà trường lại giấu đi những nỗ lực của cậu ấy.

 

Bức di thư ấy bị lãng quên trong một ngăn tủ đầy bụi bặm.

 

Có lẽ kiếp trước gã đồ tể đã biết những việc này nên mới bắt cóc hiệu trưởng rồi bị giết.

 

Đúng là bức di thư của con gái ông ấy đã bị giấu ở đây.

 

Kiếp này, tôi nhất định sẽ công bố chân tướng vụ tự sát của Trương Như cho toàn cõi mạng.

 

Hiện tại, internet tràn ngập tin tức trên.

 

Cư dân mạng bắt đầu phân tích và thảo luận.

 

[Lý Hương độc ác thật, mấy người cứ bảo nhỏ ngu nhưng có cái ngu nào biết đổ oan cho bạn mình không? Đến lúc đó người bị báo thù là nữ sinh kia rồi.]   

 

[Nếu như không phải Lý Hương thông minh bị thông minh hại, đi sử dụng bút nhiệt độ thì tôi không dám tưởng tượng kết cục sẽ xấu cỡ nào, chắc kiểu: 

(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)

 

Bạn học vô tội bị c.h.é.m ch.ết, hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.]

 

[Má cái đám lãnh đạo trường còn vì danh dự mà giấu mất di thư của bạn gái kia cơ!]

 

Thật muốn nói với bọn họ, kiếp trước chính là như vậy.

 

Hung thủ thì sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nạn nhân thì chịu oan 10 năm, người vô tội thì chịu đựng số phận kẻ thế mạng.

 

Có lẽ vì oán hận của tôi quá nặng muốn đội mồ sống dậy trả thù nên ông trời mới quay ngược thời gian.

 

Lý Hương nhận được vô vàn lời chửi rủa cùng khiển trách.

 

Nhưng năm đó Trương Nhu phải chịu gấp trăm nghìn lần như thế kìa.

 

Đây là thứ Lý Hương đáng được nhận.

 

18

 

Sự thật lộ ra.

 

Bố mẹ tôi sau khi biết tin đã vội vã đến trường.

 

Nhưng trường học bị bao quanh bởi các bậc phụ huynh, ai ai cũng lo cho con mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-bi-co-ban-xem-thanh-ke-the-mang/10-end.html.]

 

Mạnh Tiêu liều lĩnh lao vào đám đông bất chấp sự cản trở.

 

Thấy trên người tôi toàn là máu, chân anh ta nhũn ra khuỵu xuống đất.

 

Đến cả Mạnh Tiêu còn như vậy, may là bố mẹ tôi không trông thấy.

 

Tôi còn chưa kịp nói gì với anh ta thì đã thấy gã đồ tể bị cảnh sát trói đi ngang qua.

 

Mạnh Tiêu xông lên, bảo vệ tôi sau lưng.

 

Tôi đẩy anh ta ra nói: "Anh muốn làm vị thần của biển cả hả?" 

 

Gã đồ tể đã tỉnh táo lại, chỉ là nước mắt vẫn tuôn rơi.

 

Ông ấy quỳ xuống trước mắt tôi, dập đầu ba cái.

 

Tôi biết gã đồ tể đang cảm ơn tôi vì đã lấy lại sự trong sạch cho con gái gã.

 

Sự sợ hãi đối với ông ấy ở kiếp trước của tôi cũng đã biến mất hoàn toàn.

 

Bởi vì tôi hiểu, g.i.ế.c ch.ết tôi không phải là gã đồ tể mà là Lý Hương ác độc và nhà trường khi che dấu sự thật

 

Sau đó, tôi gặp lại Lý Hương ở trại tạm giam.

 

Trông cô ta vô cùng tiều tuỵ, ngơ ngơ ngác ngác.

 

Thấy tôi, Lý Hương tức giận quát.

 

"Sao mày lại không buông tha cho tao, vì cái gì mà suốt ngày chống lại tao?”

 

Tôi bình tĩnh nhìn cô ta nổi điên.

 

"Tôi không phải là nạn nhân duy nhất của cậu." 

 

Tôi nói từng chữ một.

 

"Cậu từng trộm mệnh của người khác để sống an nhàn nên sẽ phải mang theo tội lỗi cả đời, thứ này sẽ theo cậu đến mọi kiếp luân hồi, mãi mãi không trả hết được." 

 

Lý Hương ngẩn người ra, tôi nhìn thấy trong mắt cô ta có sự sợ hãi.

 

"Đừng tìm tới tao mà, cầu chúng mày tha cho tao đấy!" 

 

Cô ta nhìn khắp mọi nơi, quỳ xuống cầu xin với không khí.

 

 Ba ngày sau, tôi ngồi lên xe buýt đến địa điểm thi đấu.

Ngắm hoàng hôn khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Kiếp trước tôi đặc biệt thích Judo, thường xuyên được mọi người khen là thiên phú dị bẩm.

 

Ai ngờ kiếp trước cuộc đời tôi lại bị huỷ hoại năm mười tám tuổi chứ.

 

Có lẽ vì tiếc thương nên ông trời cho tôi thêm cơ hội.

 

Trong lòng tôi, việc hướng tới ước mơ là điều hiếm hoi quan trọng hơn tất cả.

 

Tôi vì Judo mà sinh cũng vì Judo mà ch,ết.

 

Cả kiếp trước lẫn kiếp này đều như vậy.

(HẾT)

Loading...