Tiểu Khổng Tước Của Anh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-23 18:40:49
Lượt xem: 439
Năm được bố tôi dẫn về nhà, Tống Giản Sinh mới chỉ mười bốn tuổi.
Cậu bé vóc người gầy gò, mặc một chiếc áo sơ mi cũ rộng thùng thình, đôi giày lấm lem bùn đất.
Anh đứng im lặng trong phòng khách, mím chặt môi, cố gắng che giấu sự bồn chồn lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Tôi đứng trên cầu thang, nhìn cậu bé trong vài giây. Sau đó, anh lại là người đầu tiên né tránh ánh mắt của tôi.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh là một người ủ dột, nhạy cảm, vừa có lòng tự trọng cao lại vừa mang mặc cảm tự ti.
Đối với sự xuất hiện của hắn, tôi không thể nói là chào đón cũng không thể nói là hắt hủi. Miễn anh không phải là con riêng của bố tôi, thì mọi thứ đều ổn.
Tống Giản Sinh chỉ hơn tôi một tuổi.
Thật ra anh đã đến tuổi học đại học từ lâu, nhưng vì tôi, anh đã học thêm một năm cấp 3 nữa.
Cũng có thể nói chúng tôi là thanh mai trúc mã đi?
Sau khi kết hôn, Tống Giản Sinh trở nên bận rộn, ít nói nhưng chuyên môn thì không phải bàn cãi. Ngoại trừ việc thiếu tình yêu, giữa chúng tôi có thể nói là một cuộc hôn nhân hoàn hảo.
Năm thứ mười của cuộc hôn nhân theo hợp đồng.
Tôi vô tình phát hiện ra hình như anh đã thầm thương trộm nhớ tôi từ lâu.
Và ngay ngày hôm sau khi phát hiện ra bí mật này, tôi thức dậy và quay trở lại kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc kỳ thi đại học.
Nói thế nào đây nhỉ?
Nhìn Tống Giản Sinh bưng chiếc bánh kem nhỏ, dáng người cao lớn thon gầy, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú.
Tôi không có ý định đổi chồng đâu à nha.
Nghĩ vậy, tôi đá đôi dép lê, dùng chân khẽ khàng quấn lấy eo anh.
"Mệt quá."
Tôi uể oải dựa vào lưng ghế, há miệng:
"...Em muốn anh đút cho em ăn."
Ánh mắt Tống Giản Sinh lạnh lùng.
Sau một lúc nhìn tôi, anh là người đầu tiên chịu thua.
Đút được nửa cái bánh, cả người Tống Giản Sinh run lên, anh túm lấy bàn chân đang cựa quậy của tôi, giọng nói vừa hung dữ vừa lạnh lùng, mang theo lời cảnh cáo rõ ràng.
"Hứa Hiểu Hiểu."
"Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn một chút."
Được rồi.
Tôi nhún vai, rụt chân lại.
Tống Giản Sinh lấy lại bình tĩnh, sau đó tiếp tục đút bánh cho tôi với vẻ mặt lạnh tanh.
Tôi đưa tay đẩy ra, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh cũng ăn đi."
Tống Giản Sinh im lặng, dùng ngón tay thon dài, mạnh mẽ cầm thìa xúc bánh kem còn lại, yết hầu anh chuyển động, khóe miệng dính chút kem.
Thật ngon miệng.
Tôi không nói đến cái bánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tieu-khong-tuoc-cua-anh/chuong-2.html.]
Cười khẽ một cách tinh quái, tôi tò mò nhìn anh:
"Tống Giản Sinh, anh dùng thìa của em... Đây có tính là hôn gián tiếp không nhỉ?"
Tống Giản Sinh nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm thìa, kìm nén:
"Hứa Hiểu Hiểu."
Tôi mặc kệ anh, tự lẩm bẩm: "Không, không phải."
Chồm người về phía trước, l.i.ế.m sạch kem ở khóe miệng anh, tôi hài lòng gật đầu:
"...Đây mới là hôn gián tiếp."
Lưng Tống Giản Sinh cứng đờ, trên gương mặt tuấn tú thoáng qua vẻ xấu hổ.
Khả năng chịu đựng của anh thật tốt.
Dù bị trêu chọc đến mức này, anh cũng chỉ hung dữ hơn trong mắt, chứ không có bất kỳ phản ứng nào khác.
Ồ không.
Thực ra cũng có phản ứng.
Tôi đã chọn kiềm chế bản thân, bắt đầu "quân tử động khẩu không động thủ".
"Anh hung dữ quá đấy, Tống Giản Sinh."
"Rõ ràng anh cũng thích mà, phải không?"
Tống Giản Sinh nghiêm mặt:
"...Đó là thái độ của em đối với tôi sao?"
"Hứa Hiểu Hiểu."
Sắc mặt anh hơi khó coi,
"Tôi không phải đồ chơi của em."
Tsk, Tống Giản Sinh 19 tuổi, thật là dễ bắt nạt.
Nhưng tôi lại không nhịn được muốn trêu chọc anh.
"Anh đương nhiên không phải đồ chơi."
Tôi kìm nén ý cười trong mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
"Rõ ràng... anh là chồng chưa cưới của em mà."
Tốt lắm, Tống Giản Sinh đã bị tôi chọc tức bỏ đi.
Nhìn dáng vẻ cứng ngắc khi anh bỏ đi, cuối cùng tôi cũng thấy thoải mái hơn một chút.
Thực ra tôi vẫn còn đang giận.
Anh thích tôi, nhưng chưa bao giờ nói với tôi.
Cẩm Hân
Nhìn bóng lưng anh, tôi cười lạnh.
Được thôi.
Vậy thì cứ tiếp tục giấu kín đi.