THỜI GIAN ẤN ĐỊNH TỬ VONG - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-05 05:11:16
Lượt xem: 220
"Chuyện này còn có cách lý giải nữa."
Anh ấy nói ra một kết quả hoàn toàn khác.
"Từ Nguyệt, cô biết chắc chắn hung thủ sẽ đến, đó là bởi vì..."
Ánh mắt đội trưởng Đường sắc bén như chim ưng.
"Người, vốn là do cô hẹn đến."
Tôi không khỏi rùng mình, kinh hãi trước suy nghĩ phỏng đoán ác ý của anh ấy.
"Toàn bộ quá trình trốn thoát, giãy giụa đều chỉ có lời khai của cô. Tòa nhà bị cắt điện. Trong hoàn cảnh tối tăm đó, liệu cô có thể thoát khỏi tay hung thủ nhiều lần, thậm chí còn thành công gi.ết ch.ết hắn dễ dàng như vậy sao?"
Thật sự muốn vỗ tay khen ngợi anh ấy.
"Tại sao tôi phải g.i.ế.c hắn? Làm sao hẹn hắn đến được chứ?"
Không có bằng chứng, hết thảy chỉ là lời nói suông.
Tôi mệt mỏi:
"Đội trưởng Đường à, khi nào tìm được chứng cứ hãy quay lại tìm tôi. Tôi sẽ luôn chào đón anh."
___
Hung thủ ch.ết không đáng tiếc, điều tiếc nuối duy nhất là đầu của Mỹ Quyên ở chỗ nào, đến nay vẫn chưa tìm thấy, đây trở thành một bí ẩn chưa được giải đáp.
Ngày tôi xuất viện, vậy mà lại tiếp đón một vị khách quý.
Triệu Thiên Thân rốt cuộc cũng tới.
Mấy đời Triệu Gia đều giàu có, có thể nói, ở thành phố G là địa bàn của họ, một tay che trời. Triệu Thiên Thân đi cùng với trưởng khoa đến phòng bệnh thăm tôi, ông ta nắm tay tôi, ân cần hỏi han:
"Tiểu Nguyệt, tên s.át nhân kia nhất định là do phía kẻ thù thuê đến, muốn dùng hắn để hủy hoại thanh danh của ông, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa."
Ông ta vẫn chân thành giống mọi khi.
Nhưng tôi lại cảm nhận được có gì đó khác thường.
Từ trước đến nay, sức khỏe của Triệu Thiên Thân luôn không được tốt. Từ hồi tôi học cấp hai, ông ta đến trường trao bằng khen, trên cánh tay đã có nhiều vết đốm nâu.
Mà hiện tại, làn da của Triệu Thiên Thân rất mịn màng, mái tóc đen nhánh, cả người tràn đầy sức sống, trông như mới trẻ ra hai mươi tuổi.
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra:
"Ông ơi, Triệu Ý đâu ạ?"
"Thằng bé còn đang ở công ty, chút nữa mới đến thăm cháu. Cái ch.ết của Mỹ Quyên khiến nó chịu cú sốc rất lớn, cháu hãy ở bên động viên thằng bé nhiều hơn."
Đôi khi, tôi cũng không thể xác định rõ Triệu Ý rốt cuộc thích ai, anh ta đối xử với chúng tôi rất công tâm, sẽ chu đáo chuẩn bị cả những món quà giống nhau để tặng cho tôi và Mỹ Quyên.
Mỹ Quyên từng mỉa mai:
"Giống như chủ đang nuôi chó vậy, sắp xếp mọi việc cần phải công bằng."
Tuy độc miệng là thế, nhưng sau lưng, cô ấy vẫn chăm chỉ vừa học vừa làm, kiếm thêm thu nhập, mua tặng Triệu Ý một chiếc đồng hồ cực đắt tiền.
Khi đó, Triệu Ý quả thực rất bất ngờ.
Tôi nấu canh, mang đến công ty cho Triệu Ý.
Khuôn mặt anh ta trông tiều tụy đi nhiều, đang bận rộn giải quyết công việc. Tôi để ý đến chiếc đồng hồ trên tay anh ta, đó là Rolex, giá trị khoảng chừng 100 vạn.
"Phải rồi, chiếc đồng hồ lúc trước Mỹ Quyên đưa cho anh đâu?" Tôi giả bộ vô ý hỏi.
Có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên phải không?
Triệu Ý làm sao có liên quan đến tên s.át thủ kia được chứ?
Triệu Ý ngây người hồi lâu mới phản ứng:
"À, hôm nay quên mang, sao thế?"
"Em chỉ muốn giữ lại di vật của cô ấy để tưởng nhớ thôi."
Mấy ngày sau, Triệu Ý cử tài xế lái xe riêng đến giao chiếc đồng hồ.
Tôi thở phào, trong lòng cũng yên tâm, không cần nghĩ ngợi lung tung nữa.
Buổi tối, tôi ngồi trên giường Mỹ Quyên, lát sau thì ngủ quên mất.
Hung thủ đã ch.ết, khó lắm mới được một giấc ngủ ngon.
Nhưng khi tôi vừa xoay người, chân đá phải một khối cơ thể lạnh băng.
Tôi mở mắt, bên kia gối là th.i th.ể của Mỹ Quyên, đang yên tĩnh nằm một bên.
Nước hồ lạnh buốt, thấm cả vào chăn, cũng xối ướt tim tôi.
Chúng tôi cứ vậy, nằm cạnh nhau.
Nếu phải chọn lựa giữa chuyện tôi điên rồi và trên đời thật sự có quỷ, tôi sẽ không do dự chọn luôn vế sau.
Sau nhiều lần tìm kiếm, tôi đến gặp một vị đại sư để nói rõ mục đích của mình.
"Tôi cảm thấy, cô ấy không muốn hại tôi mà muốn nhắc nhở điều gì đó thì đúng hơn."
Vị đại sư này sống ẩn dật ở nông thôn, nhưng vẫn luôn chú ý theo dõi tiến trình vụ án, ông ấy làm một buổi lễ chiêu hồn long trọng.
Đêm khuya 12 giờ, đèn điện đều tắt.
Nến, nhang đã chuẩn bị sẵn, trên đất rải một lớp gạo trắng.
Đại sư đang tụng kinh, không biết đã trôi qua bao lâu, đến nỗi mí mắt tôi nặng trĩu, mơ màng sắp ngủ.
Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ có tiếng sấm sét vang lên.
Tia chớp lóe sáng, xuyên qua tấm kính trên cửa, căn phòng như được chiếu sáng trong chốc lát.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Thật nhiều dấu chân xuất hiện trên nền gạo trắng!
"Cỡ giày của Mỹ Quyên là bao nhiêu?"
Trên trán đại sư chảy mồ hôi ròng ròng, vội vàng hỏi tôi.
Tôi run rẩy đáp: "Size 36."
Nhưng dấu chân in trên gạo ít nhất cũng phải là cỡ 40.
Ngay sau đó, hơi thở của chúng tôi trở lên dồn dập.
Tiếng ma sát từ mọi hướng, tựa như có rắn trườn bò trên nền gạo.
Âm thanh ấy vang mãi không dứt.
Vô số dấu chân chồng chéo, xuất hiện trong nhà.
Tám người ch.ết thảm đều có mặt ở đây.
Nhiệt độ trong phòng lạnh đến đáng sợ, cuối cùng tôi cũng hiểu, tại sao mỗi lần đến nhà tang lễ, luôn có cảm giác bên trong so với ở ngoài thấp hơn tận vài độ.
Âm khí, thấm vào tận xư.ơng.
Đại sư trấn tĩnh, hỏi: "Là ai làm hại các cô?"
Trên nền gạo chậm rãi xuất hiện ba chữ "Hoài Nam Kinh".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thoi-gian-an-dinh-tu-vong/chuong-3.html.]
Tôi hoang mang, nó có nghĩa là gì?
Đại sư giải thích, "Hoài Nam Kinh" được viết bởi vị vua chư hầu triều đại Nam Bắc, một người có niềm đam mê với ma quỷ thần thuật, bên trong ghi lại một số bí thuật cổ xưa.
"Nghe nói, "Hoài Nam Kinh" chia thành hai bộ, phần đầu là một số công thức bí mật cho thuật luyện đan, phần hai là những bí thuật kỳ quái. Trong đó có "Trường Sinh Kinh", nghe nói là do Từ Phúc* viết trong chuyến hành trình đi về phương Đông từ thời nhà Tần."
(*Từ Phúc: thế kỷ thứ 3 TCN, là ngự y triều đại nhà Tần.)
Bên trong ghi chép bí mật của sự trường sinh bất t.ử.
"Phương pháp này rất tà ác, yêu cầu phải có sự h.y s.inh tự nguyện của chín người phụ nữ."
Chín cô gái, cần có bốn người bát tự thuần âm, bốn người thuần dương.
Một người mệnh phá quân.
Đại sư thở dài: "Mệnh chí âm là ngày tháng năm sinh, thiên can địa chi rơi vào giờ âm ngày âm, chí dương cũng vậy. Cô xem, mỗi nạn nhân đều bị lấy đi một phần cơ thể, cũng không phải ngẫu nhiên, tất cả đều có lý giải. Cơ thể con người, phần trên là dương, phần dưới là âm. Những người bị hại lúc trước đều ứng theo nguyên tắc này. Người bạn Mỹ Quyên của cô bị chặt đầu? Không đúng..."
Tôi vội hỏi không đúng chỗ nào.
"Không nên c.h.ặ.t đ.ầ.u mới phải, đầu người tụ ba hồn, giống như việc cắt đứt bấc đèn, thân thể này sẽ trở lên vô nghĩa."
"Thứ cô ấy nên thiếu, đáng lẽ phải là hai chân."
Đại sư ngẫm kỹ lại, vẫn nói không thỏa đáng.
Trẻ em ở cô nhi viện nhiều như vậy, phần lớn đều bị cha mẹ bỏ rơi, ngày tháng năm sinh trên giấy tờ cũng không chuẩn xác.
Mà "Trường Sinh Kinh" lại yêu cầu một giây một phút cũng không được sai lệch.
Viện trưởng nói ngày tháng trên chứng minh thư của chúng tôi đều tính từ ngày bản thân được nhận vào trại trẻ mồ côi.
Tôi chợt nghĩ đến một khả năng, mặc dù điều này có thể đảo lộn cả cuộc đời tôi.
"Nếu trước đó, những đứa trẻ này được lựa chọn tỉ mỉ mới đưa vào cô nhi viện thì sao?"
Có người đưa đến rất nhiều trẻ em.
Không biết dùng cách gì, có thể là bắt cóc, có thể mua lại.
Tóm lại, chỉ cần là đứa trẻ có bát tự đặc biệt, nhất định sẽ bị đưa tới trại trẻ mồ côi.
Lớn lên ở chỗ này, không người thân, không bạn bè, nếu xảy ra chuyện cũng chẳng có ai truy tìm nguyên nhân.
Lúc này, đội trưởng Đường gọi tới, tôi nhíu mày.
Vừa bắt máy đã bị một câu của đối phương dọa ngốc.
"Chúng tôi lại tìm thấy một th.i th.ể khác."
Giọng điệu thật nghiêm túc:
"Th.i th.ể này...là của Mỹ Quyên. Người trước đó bị c.h.ặ.t đ.ầ.u không phải là cô ấy."
Tôi hoang mang.
Th.i th.ể nữ không đầu không phải là Mỹ Quyên?
Mà người thật lại được tìm thấy trong bể xi măng ở công trường.
Phần thân trên của cô ấy vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bên dưới, đôi chân đã bị cắt cụt. Hoàn toàn đúng với những gì đại sư nói.
Vậy người không đầu là ai?
Chẳng lẽ tôi không phải nạn nhân thứ chín sao?
Trong lòng hỗn loạn, tôi ngồi xe đến cục cảnh sát. Trên đường đi, đại sư gửi tin nhắn đến:
" 'Hoài Nam Kinh' được khai quật ở miền nam Quảng Đông ba mươi năm trước. Nó bị nhóm trộm mộ đánh cắp, xuất hiện lần cuối trong một cuộc đấu giá ở Hồng Kông vào năm 1988."
Tôi lập tức tìm kiếm thông tin khi đó.
Giây phút nhìn thấy bức ảnh chụp, mọi nghi vấn đều có câu trả lời.
Người bỏ ra số tiền lớn mua "Hoài Nam Kinh", không ai khác ngoài Triệu Thiên Thân.
Mọi thứ đều là giả. Viện trưởng từng nói:
"Trường học này là do ngài Triệu xây dựng. Ông ấy là người tốt, các con phải ghi nhớ công ơn của người ta."
Từ nhỏ chúng tôi đã được giáo dục, ông Triệu tốt đẹp ra sao.
Khi lớn lên, phải báo đáp công ơn thế nào.
Thành tích học tập hơi kém một chút, trong lòng đã áy náy, cảm thấy bản thân đã làm ông Triệu thất vọng.
Nhưng hóa ra, đằng sau lòng tốt lại ẩn chứa một âm mưu rất lớn.
Triệu Thiên Thân muốn khiến chúng tôi đời đời ghi nhớ công ơn của ông ta, đến tận lúc ch.ết, có lẽ cái gọi là "cam tâm tình nguyện h.i si.nh" là thế này?
Nhưng đây chỉ là suy đoán, tôi cũng không có quyền lục soát Triệu Gia.
Với nguồn lực của nhà họ Triệu, gi.ết người còn cần ông ta tự mình phân phó sao?
Những điều này, trong lòng tôi biết rõ.
Cho nên, tôi muốn nhân cơ hội tiếp cận Triệu Ý, đi tới biệt thự nhà họ Triệu.
Trước đó, tôi còn nghiêm túc xin lời khuyên từ đội trưởng Đường.
Nhà Triệu Thiên Thân có mật thất dưới lòng đất, nghe nói được xây dựng theo tiêu chuẩn của quân đội.
"Nhà họ Triệu sử dụng hệ thống giám sát an ninh, có cách nào để mở được ổ khóa ở đó không?" Tôi không chút do dự, mục tiêu rất rõ ràng.
Việc cảnh sát không thể làm, tôi có thể.
"Cô làm vậy, không sợ ảnh hưởng đến công việc sau này sao?"
"Không sợ, cái gì cũng không sợ." Tôi lẩm bẩm.
"Tôi không còn gì để mất nữa rồi."
______
Nhân lúc bảo vệ không chú ý, tôi đốt một mồi lửa. Khói đen dày đặc bay khắp nơi, tôi lẻn xuống lối vào tầng hầm.
Ngay khi vừa mở khóa mật khẩu, Triệu Ý thình lình xuất hiện sau lưng tôi, khuôn mặt u ám:
"Nguyệt Nguyệt, em đang làm gì vậy?"
Tôi không để ý đến anh ta, thao tác tay ngày một nhanh, ghi nhớ cách mà đội trưởng Đường đã dạy, mở cửa thành công.
"Triệu Ý, anh không thắc mắc tại sao những nạn nhân bị gi.ết ch.ết đều là các cô gái được ông nội anh giúp đỡ hay sao? Mỹ Quyên ch.ết thảm như vậy, anh không muốn thay cô ấy tìm ra chân tướng ư?"
"Em chỉ muốn biết sự thật, anh không muốn sao?"
Mỗi lần tôi hỏi một câu, sắc mặt Triệu Ý lại trắng bệch thêm vài phần.
Thời gian kéo dài, cửa mật thất mở ra.
Bên trong là một tiền sảnh cổ kính.
Trên sàn điêu khắc hoa văn kỳ lạ, phức tạp che kín toàn bộ đại sảnh, bốn phía xung quanh xếp lần lượt 9 vị trí đựng đồ. Tám trong số đó đã có.
Theo thứ tự là thận, gan, trái tim, đại tràng...
Cuối cùng là hai chân của Mỹ Quyên.