Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THIÊN KIM THẬT THIÊN KIM GIẢ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:02:09
Lượt xem: 598

Tô Oanh đứng ở cửa, nhìn chúng tôi khóc, thần sắc vẫn luôn nhàn nhạt.

Tôi nghĩ, cô ấy nhất định hận tôi thấu xương, cô ấy nên hận tôi, dù là cố ý hay vô ý, đều là tôi đã chiếm đoạt cuộc sống tiểu thư nhà họ Tô của cô ấy mười ba năm.

Tôi ở nhà họ Tô cơm đến há miệng áo đến đưa tay, cuộc sống sung túc, còn cô ấy ở nhà họ Lưu bị đánh bị mắng, còn phải vất vả hầu hạ hai người đàn ông đó.

Nghĩ thôi đã thấy tức giận.

5

Bố mẹ chuẩn bị phòng mới cho Tô Oanh, ở cạnh phòng tôi.

Chúng tôi tuổi tác tương đương, bố mẹ hy vọng chúng tôi có thể chung sống hòa thuận.

Sau đó, lại nhanh chóng làm thủ tục nhập học cho Tô Oanh, nói muốn chúng tôi hỗ trợ lẫn nhau, bảo tôi giúp Tô Oanh nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống học đường.

Anan

Vào trường, Tô Oanh học cùng lớp với tôi, khi giới thiệu chúng tôi là chị em, mọi người đều rất tò mò.

"Hai người tuổi tác gần nhau, lại cùng họ, là chị em họ sao?"

Tô Oanh im lặng không nói, chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cười cười, "Chúng tôi là chị em sinh đôi, chị gái trước đây sức khỏe không tốt, được nuôi dưỡng ở nơi khác."

"Sinh đôi? Nhìn không giống chút nào."

"Đúng vậy, hai người trông không giống nhau tí nào."

Tôi chỉ có thể giải thích, là chị em sinh đôi khác trứng, trông không giống nhau là chuyện bình thường.

Tô Oanh vẫn luôn không thích nói chuyện, chỉ nhìn tôi với một nụ cười khó hiểu.

Tôi cảm thấy, cô ấy đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

Tôi cố ý nói là sinh đôi, không nói mình là con gái giả, như vậy sẽ không bị bạn học chế giễu.

Trẻ con rất thích so sánh, ở trường quý tộc, bị người ta biết tôi là kẻ giả mạo, hơn nữa còn là con gái của loại người xấu xa, nhất định sẽ bị cười nhạo c.h.ế.t mất.

Tan học, tôi tìm Tô Oanh, xin lỗi cô ấy.

"Xin lỗi, tôi cần phải tự bảo vệ mình."

Tô Oanh chỉ gật đầu, "Tùy cô."

Trường chúng tôi học là trường cấp hai thẳng lên cấp ba, không có áp lực thi chuyển cấp, nên việc học ở trường khá thoải mái, cạnh tranh cũng không gay gắt, các khía cạnh khác của cuộc sống thì rất phong phú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thien-kim-that-thien-kim-gia/chuong-3.html.]

Mọi người đều bận rộn học các môn năng khiếu, tham gia các câu lạc bộ, chỉ có Tô Oanh là say mê các môn học, học tập điên cuồng.

Cô ấy thích đọc sách, thích học tập, nhà còn mời cả gia sư tốt nghiệp trường danh tiếng cho cô ấy.

Có lần buổi tối tôi mang sữa cho cô ấy, thấy cô ấy vẫn đang học, tò mò hỏi tại sao cô ấy vẫn còn cố gắng như vậy.

Bây giờ cô ấy là đại tiểu thư nhà họ Tô, bố mẹ luôn cảm thấy có lỗi với cô ấy, đối xử với cô ấy còn tốt hơn cả anh trai.

Cô ấy thật sự không cần phải cố gắng như vậy.

Nhưng Tô Oanh chỉ nhìn tôi, thản nhiên nói, "Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình."

Tôi im lặng một lúc, "Cô giống bố mẹ, họ cũng từng nói với tôi câu này."

Chỉ là, tôi nghe rồi, nhưng cũng không hoàn toàn nghe lọt tai.

Nhưng họ nói đúng.

Nghĩ đến bố mẹ ruột của mình, tôi cũng bắt đầu nỗ lực.

Tôi từ bỏ các môn năng khiếu, bắt đầu học hành chăm chỉ giống như Tô Oanh, cùng cô ấy học lớp gia sư.

Thành tích của chúng tôi đều tiến bộ vượt bậc, nhưng sự tiến bộ của Tô Oanh rõ ràng là lớn hơn, cô ấy đứng đầu toàn thành phố, còn tôi chỉ có thể coi là miễn cưỡng ở tốp trên.

Ảnh hưởng của chỉ số IQ bẩm sinh là rất lớn, tôi có cái đầu của nhà họ Lưu, kém xa Tô Oanh về trí thông minh.

Dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể theo kịp thành tích của cô ấy.

Tôi muốn hỏi cô ấy học như thế nào, nhưng lại không dám.

Vì cô ấy trông rất lạnh lùng, dù là với tôi, với bố mẹ hay với anh trai, cô ấy vẫn luôn hờ hững.

Bố mẹ nghĩ rằng cô ấy mới về nên chưa thích nghi được, tôi lại cảm thấy cô ấy có lẽ là hận tôi, cô ấy nên hận tôi.

6

Sau khi lên cấp ba, rắc rối vẫn đến.

Nhà họ Lưu chặn tôi ở gần trường, nói rằng tôi là con gái của họ, không thể sống sung sướng mà quên họ.

Họ yêu cầu tôi đưa tiền, nếu không sẽ đến trường quấy rối tôi, để cho mọi người đều biết tôi là con gái giả.

Họ còn muốn tôi nhận thức rõ thân phận của mình, tôi chỉ là một đứa con gái quê mùa sinh ra ở khu ổ chuột trong thành phố, là đồ ăn hại, không có anh trai ruột giúp đỡ, sau này chắc chắn sẽ bị bắt nạt đến chết.

Tôi không chịu đưa tiền cho họ.

Một khi đã bắt đầu đưa, sẽ là một cái hố không đáy, họ sẽ không bao giờ thỏa mãn.

Loading...