Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Thủ Tiết - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-11-29 05:58:25
Lượt xem: 1,188
Ta cùng mọi người ngơ ngác hành lễ, còn Doanh Uyên chỉ tùy ý liếc mắt về phía ta, sau đó ngồi vào chủ vị.
Ta nói sao cái tên Doanh Uyên này nghe quen quen, tên Tiêu Vương kia chẳng phải là Doanh Thịnh sao, hai người này là người một nhà à.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ban đầu ta còn có ba phần nghi ngờ thân phận sư huynh của Doanh Uyên, bây giờ thì hoàn toàn tin tưởng, dù sao người ta là hoàng đế đường đường, không cần thiết phải nói dối ta loại chuyện này.
"Cô nương kia trông lạ mặt, là thiên kim thất lạc bên ngoài của Kha tướng quân sao?"
Bỗng nhiên bị gọi tên, ta buông tay Kha Liễu Ngọc ra đứng dậy, hành lễ theo đúng lễ nghi mà Kha phu nhân nhồi nhét cho ta: "Thần nữ Kha Tố, tham kiến bệ hạ."
Mãi cho đến khi cùng Kha Liễu Ngọc nhận được thánh chỉ ban thưởng, cả hai đều được phong làm Hương quân, hàng năm được hưởng bổng lộc bốn mươi lượng bạc, bốn mươi hộc lương thực, ta vẫn chưa hoàn hồn.
Mãi đến khi tiệc thưởng hoa tàn, ta cùng Kha Liễu Ngọc - người cũng nhận được thánh thưởng đầy khó hiểu - đi trên đường, cắn một miếng đậu phụ thối, ta mới hỏi nàng: "Tỷ tỷ nói xem hoàng đế đang nghĩ gì?"
Kha Liễu Ngọc trước tiên dạy ta đừng nên bất kính với bệ hạ, sau đó mới nói: "Có lẽ là vì coi trọng phụ thân, cũng có lẽ là để cảnh cáo các vị Vương gia, hoặc có lẽ cả hai, chỉ là thánh ý khó đoán, ta nhất thời cũng không đoán ra."
Ta gật gật đầu, giơ miếng đậu phụ thối hỏi: "Tỷ tỷ thật sự không ăn sao?"
Kha Liễu Ngọc khó xử nhìn ta.
Chỉ có thể mình ta hưởng thụ mỹ thực rồi.
Ta chưa từng được Kha Liễu Ngọc dạy dỗ, hơn nữa dù là tiểu thư khuê các, cũng không có mấy ai dám phỏng đoán chuyện triều đình, may mà Doanh Uyên dù sao cũng coi như người nhà.
Ăn vài miếng đậu phụ thối xong, ta đột nhiên phản ứng lại, đây chẳng lẽ là lễ gặp mặt sư huynh tặng ta sao?
Oa!
Sư huynh tốt!
Kha Liễu Ngọc lại một mực suy đoán trong đó rốt cuộc là phúc hay họa, đợi đến khi về nhà, nàng lập tức dẫn ta đến thư phòng của phụ thân, kể lại những chuyện này với Kha tướng quân.
Kha tướng quân vốn cho rằng ta tầm thường không bằng Kha Liễu Ngọc thông minh, nhưng bây giờ ta lại có thể lấy lòng thánh thượng, mang về cho gia đình hai phần vinh quang.
Đây chính là vinh quang chưa từng có!
Làm lão già ấy từ khi nghe được tin này liền lo lắng suy nghĩ xem mình có làm chuyện đại nghịch bất đạo gì không, khiến hoàng đế muốn g.i.ế.c mình.
May mà sau khi tra hỏi cả họ hàng xa cũng không có chuyện gì lớn, ông ta mới yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-kim-that-chi-muon-thu-tiet/chuong-9.html.]
Vẫy tay gọi ta lại gần: "Tố Tố là đứa trẻ có phúc."
Kha tướng quân không quá coi trọng con gái mình, dù là ta hay Kha Liễu Ngọc, ông ta chỉ dồn hết tâm huyết vào con trai trưởng - cũng chính là đệ đệ ta, Kha Trường Khanh.
Chỉ là nó luôn theo đại nho ở bên ngoài cầu học, đã nhiều năm không về nhà.
Nhưng dù không coi trọng đến đâu, cũng là cốt nhục của mình.
Những ngày này ông ta lạnh lùng quan sát hai tỷ muội ta sống chung với nhau, phát hiện hai đứa con gái này tuy tính cách khác xa nhau, nhưng đều là đứa trẻ ngoan, không làm ra chuyện gì đáng xấu hổ.
Điều này khiến ông ta có chút an ủi.
Và xác định rằng bây giờ ta có thể thành thân với Tiêu Vương.
Ngày cưới được ấn định vào một thời gian không xa, tuy có chút vội vàng, nhưng cũng là bất đắc dĩ.
Tin đồn Tiêu Vương cầu hôn Kha tướng quân đã lan truyền mấy năm nay, trì hoãn thêm một ngày, tình cảnh của hai cô con gái trong nhà lại khó khăn hơn một phần.
Kha tướng quân dùng chút tình cha con ít ỏi nhưng rất quý giá của mình chuẩn bị cho ta của hồi môn phong phú, đồng thời ám chỉ rằng nếu Tiêu Vương quá đáng thì cứ nói với ông ta.
Ta đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Và bắt đầu tính toán xem khi nào thì thủ tiết là tốt nhất.
Chỉ là —— "Vậy còn tỷ tỷ thì sao?"
Chuyện cả đời của Kha Liễu Ngọc phải làm sao bây giờ?
Kha tướng quân thấy ta quan tâm chuyện này, nhìn ta hồi lâu mới nói: "Tỷ tỷ của con là cô nương được phủ tướng quân nuôi nấng mười sáu năm, dù không phải con ruột của ta, nhưng cũng không ai có thể bắt nạt."
Ông ta không nói rõ kế hoạch cụ thể với ta, chỉ trấn an ta và Kha Liễu Ngọc.
Sau khi ấn định ngày cưới, trong một khoảng thời gian dài Kha Liễu Ngọc đều gượng cười, bởi vì đạo nghĩa và lý trí mà nhường người trong lòng là một chuyện, còn nỗi đau buồn về mặt tình cảm lại là chuyện khác.
Kha phu nhân cũng rất đau lòng, nhưng dù sao bà cũng không phải người ngu ngốc, biết ta - đích nữ này gả cho Tiêu Vương mới là tốt nhất.
Vì vậy chỉ lạnh nhạt với ta vài phần, may mà ta là người không quan tâm nhất đến những điều này.
Chờ đến khi mùa đông tuyết rơi, sau đó băng tuyết tan, lộ ra sắc xanh.
Ta khoác lên mình bộ hỷ phục đỏ thẫm thêu hình uyên ương, mang theo đao Tru Tước buộc dải lụa đỏ, vui vẻ bước đi trên con đường thủ tiết đầu tiên.