Thanh Xuân Năm Ấy - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-11-22 23:30:06
Lượt xem: 2
Vũ Nam lại hiểu lầm, anh ta cúi người, áp sát khuôn mặt vào tôi, môi anh ta hơi cong lên trong nụ cười mơ hồ:
“Vy, cái này gọi là Nhất đoạn mỹ tình, tâm nan tái động,
Cựu mộng nan tầm, ái dĩ thành không.
Một câu thơ cổ mà tôi có thể thuộc lòng, nhưng giờ đây, nó chỉ làm tôi thấy chán ghét thêm. Mặc dù tôi muốn nói cho anh ta biết những lời này có hợp với anh không, nhưng tôi chỉ im lặng, không muốn mất thêm thời gian.
Cảm giác anh ta tiến lại gần khiến tôi không thoải mái, anh ta lại tiếp tục hỏi:
“Em có cảm thấy tôi vẫn đẹp trai như ngày xưa không?”
Với một động tác tự mãn, anh ta khẽ chạm vào eo tôi, giống như một con công đang xòe đuôi khoe sắc. Tôi phải cố gắng kiềm chế không để mình bật ra một tiếng thở dài.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy hơi thở của anh ta phả vào da thịt mình. Tôi không thể nhịn được nữa, bụng tôi quặn lại như bị đẩy xuống đáy vực. Tôi gỡ tay anh ta ra, vội vàng chạy về phía thùng rác gần đó, cúi xuống, cảm giác buồn nôn ập đến.
“Ụa...” Tôi cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, mọi thứ trong dạ dày như đảo lộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thanh-xuan-nam-ay/chuong-16.html.]
Vũ Nam đứng lùi lại, sắc mặt anh ta có chút khó coi, hơi hoang mang:
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
“Vy, không phải em...?”
Tôi vội vàng xoay lại, gượng cười, vỗ vỗ n.g.ự.c như thể mình chỉ bị ốm:
“Dạ dày tôi không tốt, nếu ăn phải đồ không vệ sinh là hay bị như vậy... Chắc là do đồ ăn không chế biến sạch sẽ thôi. Còn anh thì sao, có sao không?”
Anh ta gật gật đầu, có vẻ không muốn tiếp tục chủ đề này. Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vã rời đi, nói là đi vệ sinh, rồi nhanh chóng quay lại tòa soạn.
Vừa bước vào nhà vệ sinh, tôi gần như không thể kiềm chế được nữa. Nước rửa tay trong nhà vệ sinh đã hết rất nhanh, tôi điên cuồng xối tay dưới vòi nước, chà xát qua xoa lại. Đến khi da tay gần như tróc ra, tôi mới dừng lại. Tôi tự nhủ trong lòng: “Lấy được thông tin này, phải trả giá đắt như vậy sao? Quả là rủi ro...”
Tiếng bước chân vang lên phía sau, là chị Vân – người mà tôi luôn quý trọng, người đã dẫn dắt tôi trong những ngày thực tập tại tòa soạn. Chị ấy đi từ phòng vệ sinh ra, nhìn thấy tôi đang loay hoay với bàn tay đỏ ửng, liền hỏi:
“Tiểu Vy, em làm sao vậy?”
Tôi không giấu được cảm giác bực bội, kéo chị ấy đến cuối hành lang, thì thầm kể lại toàn bộ câu chuyện về Vũ Nam. Đặc biệt là nghi ngờ anh ta đang sử dụng ma túy, và tôi cảm thấy anh ta có thể đang lừa đảo.