Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Là Ảnh Đế - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-10-11 12:57:16
Lượt xem: 2,124
Thời tiết rất đẹp, bầu trời đầy sao lấp lánh, trăng cũng rất sáng.
Trong lúc chờ nước lẩu sôi, chúng tôi cứ ngồi đó ngẩng đầu nhìn sao.
"Hôm nay mệt không?" Anh hỏi.
"Không mệt." Tôi trả lời.
Rồi lại là một khoảng im lặng.
Tiếng chuông báo thức reng reng bên cạnh phá vỡ bầu không khí giữa hai chúng tôi.
Anh rất tự nhiên múc canh cho tôi: "Nghe nói rất ngon đấy."
Tôi cười nhận lấy: "Chắc sẽ không phải nhập viện nữa chứ?"
"Chắc là không."
"Nghe nói sau khi bị ngộ độc sẽ nhìn thấy rất nhiều thứ kỳ ảo, hôm qua anh thấy gì thế?" Tôi thăm dò hỏi.
"Anh chỉ thấy em cứ lượn qua lượn lại trước mặt anh, chắc anh không nói nhảm gì chứ nhỉ?" Anh thờ ơ đáp.
Xem ra những lời nói hôm qua anh cũng không nhớ gì cả.
Anh ngẩng đầu nhìn trăng, lẩm bẩm: "Trăng đêm nay đẹp thật đấy."
Bùm một tiếng, pháo hoa được b.ắ.n lên.
Không biết ai b.ắ.n pháo hoa, nhưng vào khoảnh khắc này, tôi thực sự cảm nhận được cảm giác lãng mạn.
Tôi nhìn pháo hoa rồi hỏi anh: "Anh vừa nói gì cơ?"
Anh nhìn tôi rồi trả lời: "Anh nói, pháo hoa đẹp lắm."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Ừ, em cũng thấy vậy."
13
Buổi tối về đến homestay, hai cặp đôi còn lại đều đang đợi chúng tôi.
"Ngày mai là kết thúc ghi hình rồi, chị mua cho mấy đứa chút quà này." Chị Lam chỉ vào mấy cái túi trên bàn trà.
Nhìn thấy tôi và Kính Chỉ hai tay trống trơn trở về, tôi bỗng cảm thấy ngại ngùng.
Lương Vũ Tình xách túi đặt vào tay tôi: "Kha Di, cuối cùng tôi cũng thắng cô một lần rồi."
"Hả?" Tôi có chút khó hiểu.
"Năm đó ở công ty, cô nói tôi không hợp với giới giải trí, bảo tôi nên rút lui sớm, tôi sẽ cho cô xem, tôi có thể, cô diễn được tôi cũng diễn được, cô làm được tôi cũng làm được." Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt đầy kiêu hãnh.
Tôi suy nghĩ, thực sự không nhớ ra.
Tôi hỏi: "Năm đó? Cô mấy tuổi?"
"Mười bốn tuổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-mai-truc-ma-cua-toi-la-anh-de/phan-6.html.]
Năm đó tôi hai mươi tuổi.
Hình như tôi chợt nhớ ra rồi.
Công ty mới ký hợp đồng với một cô bé, non choẹt, mặc váy công chúa màu trắng, khuôn mặt mũm mĩm, cực kỳ đáng yêu.
Nhưng hôm đó là ngày tôi chuẩn bị hủy hợp đồng với công ty, công ty quản lý đó thực sự không phải là công ty có tâm.
Nhìn thấy trang phục và phụ kiện trên người cô bé đó đều không rẻ, tôi đoán ngay là tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà giàu, nên khi đi ngang qua tôi đã tốt bụng nhắc nhở cô bé một chút. Nhưng lúc đó có một vị lãnh đạo đứng bên cạnh cô bé, tôi cũng không tiện nói rõ quá.
Tôi nhìn cô ta giải thích: "Ý tôi là, cô quá ngây thơ quá đơn thuần, tâm trạng gì cũng thể hiện hết ra mặt, nên tôi nói cô không hợp với giới giải trí, hơn nữa quay phim thì ngày đêm đảo lộn, trắng đen lẫn lộn là chuyện thường, tiểu thư nhà giàu không làm lại chạy đến đây chịu khổ làm gì?"
Cô ta đỏ mặt: "A? Là vậy sao?"
Tối hôm đó chúng tôi vẫn ở chung phòng, nhưng gần như cả đêm không ngủ.
Cô ta nói với tôi, lý do cô ta bắt chước cách ăn mặc của tôi là vì cô ta coi tôi là mục tiêu, cô ta muốn vượt qua tôi, muốn chứng minh mình có thể giỏi hơn tôi, muốn nói cho tôi biết lời tôi nói là sai.
Cô ta nói với tôi, công ty quản lý đó là do bố cô ta đầu tư, nên cô ta luôn có tài nguyên và đãi ngộ khá tốt, cũng chưa từng chịu ấm ức hay khó khăn gì.
Cô ta nói chính việc nhìn thấy bước tiến của tôi đã khiến cô ta càng thêm kiên định đuổi theo tôi.
Tôi cười nói với cô ta: "Thực ra cô không cần lúc nào cũng học theo tôi, cô rất hợp với màu trắng và màu sáng, cũng có phong cách phù hợp với mình, cứ mãi so sánh với tôi thì chỉ hạn chế sự phát triển của cô trong giới giải trí thôi, cô có tiềm năng rất lớn đấy."
"Cô để mặt mộc cũng rất xinh." Cô ta nhẹ nhàng đáp lại tôi.
Sau khi về nhà, tôi gửi tặng cô ta một chiếc váy trắng coi như quà đáp lễ, cô ta cũng đã đổi sang phong cách trang điểm phù hợp với mình hơn.
14
Chương trình ghi hình kết thúc, ngày càng có nhiều người ship tôi và Kính Chỉ thành một cặp, nhưng tôi và Kính Chỉ đều bận rộn với công việc của mình, rất lâu rồi không gặp nhau.
Phim mới đóng máy, tôi vừa về đến nhà thì nửa đêm Kính Chỉ gọi điện cho tôi.
"Kha Kha, hình như di chứng ăn nấm độc của anh tái phát rồi, anh lại nhìn thấy em." Giọng anh có vẻ yếu ớt và mơ màng.
"Anh đang ở đâu?"
"Ở nhà."
"Chờ em."
Chúng tôi đều mua nhà ở nơi thường xuyên quay phim, cách nhau không xa, để có thể tiện bề chăm sóc lẫn nhau.
Để thuận tiện, mật khẩu khóa cửa nhà anh là sinh nhật của tôi, mật khẩu khóa cửa nhà tôi là sinh nhật của anh.
Tôi vội vàng nhập mật khẩu.
Anh mặc áo choàng tắm ngồi phịch xuống ghế sofa, cơ bụng và n.g.ự.c theo đó mà ẩn hiện.
Tóc anh rối bù.
Ánh đèn khi tôi mở cửa chiếu vào mắt anh.