Thanh Hà chiếu Uyển Quân - 8
Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:26:10
Lượt xem: 1,310
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng hô lớn. Cây đũa ngọc chợt khựng lại, giọng nói của Hầu gia trước mặt ta hạ thấp, có vẻ không kiên nhẫn: "Hôm nay là ngày đại hôn của bản hầu!"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ngay lúc khăn voan trên đầu ta sắp được vén lên, giọng nói ngoài cửa vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vị kia nói, là chuyện khẩn cấp.”
Trong nháy mắt, cây đũa ngọc đã hoàn toàn hạ xuống. Người nọ lui về phía sau lên tiếng: "Phu nhân, ta... đi một chút sẽ trở về.”
Ta dịu dàng nhỏ giọng nói: "Tất nhiên chuyện chính sự quan trọng hơn, Hầu gia cứ đi đi.”
Sau đó ta nghe thấy tiếng bước chân của hắn dồn dập vang lên, cánh cửa “kẹt” một tiếng rồi bị đóng lại. Xuân Nhi tức giận đến nghiến răng:
"Chuyện chính sự gì chứ! Tiểu thư, Ỷ Xuân lâu bên kia là nơi ong bướm lả lơi! Hầu gia sao lại có thể bỏ rơi tiểu thư trong đêm tân hôn mà chạy đến đó được!”
Ta thản nhiên gỡ khăn voan trùm đầu xuống: "Xuân Nhi, mau giúp ta tháo trâm cài xuống.”
“Tiểu thư, khăn voan này phải chờ... Hầu gia trở về tự tay gỡ ra mới tốt.”
“Hắn sẽ không trở lại đâu.”
“Tiểu thư...”
Ta thản nhiên nói: "Trước kia mỗi lần phụ thân ngủ trong phòng Hạ di nương, Phương di nương không lấy lý do choáng váng đầu thì thân thể không khỏe đến gọi phụ thân đi. Có khi nào ngươi thấy phụ thân nửa đêm trở về không? Lúc đó ta chỉ cảm thấy, trò này quá vụng về, tại sao nam nhân lại không thấy rõ? Bây giờ ta mới biết, mấy trò này có vụng về hơn nữa, cũng vẫn có người đồng ý diễn cùng.”
“Nhưng mà, tiểu thư...”
“Được rồi, hắn đã cho ta đủ mặt mũi, thể diện rồi, ta cũng nên biết thỏa mãn. Ngươi tắt đèn hoa chúc kia đi, nó lắc quá làm ta ngủ không được.”
“Nhưng tiểu thư...”
Ta nhắm chặt hai mắt, xoay người vào trong. Ngày hôm nay ta đã đủ mệt mỏi rồi, cho dù trong lòng ta có hàng trăm vạn điều phải suy nghĩ nhưng vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc thế mà đến nửa đêm, không biết vì sao miệng lưỡi ta cứ thấy khô khốc: "Xuân Nhi, nước...”
Trà lập tức được đưa tới bên miệng, ta khẽ nhấp một ngụm, nước vẫn tràn ướt một bên miệng. Ta nhíu nhíu mày, cảm thấy có ngón tay hơi thô ráp đang nhẹ nhàng lau nước trên miệng ta.
Ta bất chợt mở to mắt, bắt gặp một đôi mắt nheo nheo đầy tinh nghịch. Ta nhìn thấy người nọ đang lười biếng tựa vào giường, lông mày dày rậm, mũi cao môi mỏng. Hỉ phục rộng thùng thình càng khiến hắn trông giống như thần tiên. Chỉ có lúm đồng tiền nhẹ nhàng bên má là trùng khớp với ký ức tuổi thơ của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thanh-ha-chieu-uyen-quan/8.html.]
Ta hơi mở miệng, sửng sốt một hồi lâu: "Hầu gia...”
Hắn chỉ bình tĩnh nhìn ta, vẻ mặt có chút tức giận: "Ta liều mạng chạy về trong đêm, thế mà phu nhân lại ngủ, còn sai người tắt đèn hoa chúc kia đi?"
Lúc này ta mới phát hiện ra đèn hoa chúc kia không biết đã được thắp lên từ lúc nào. Ta cũng thấy trên trán hắn còn có chút mồ hôi. Ta vội đứng bật dậy, quỳ xuống đất: "Hầu gia, xin bớt giận...”
Hắn lại mạnh mẽ kéo ta vào trong lòng. Hai chúng ta gần như vậy, gần đến mức ta có thể nghe thấy tiếng hít thở mạnh mẽ của hắn, gần đến mức ta giống như nhìn thấy tình cảm dịu dàng trong mắt hắn.
Đột nhiên hắn siết chặt eo ta. Thân thể ta bỗng chốc cứng đờ, ma ma đã sớm dạy ta, đêm tân hôn ta cần phải làm gì. Mặt ta đỏ lên, đưa tay muốn cởi vạt áo.
Nhưng hắn lại ho nhẹ một tiếng: "Thôi, nàng ngủ tiếp đi.”
Ta có chút bất an, nhưng lại thấy hắn cứ thế để nguyên quần áo nằm ở trên giường, nhắm chặt hai mắt. Chỉ chốc lát sau ta nghe được tiếng thở đều đặn của hắn.
Ta cẩn thận nằm ghé xuống bên cạnh hắn, tay nắm chặt chăn đệm, toàn thân căng thẳng nhưng vẫn thấy hắn vẫn nằm im không nhúc nhích.
Ta không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi nên không thấy được người bên cạnh mở mắt, nhếch khóe môi: "Sao nàng lại trở nên nhát gan như vậy?”
Hầu phủ và phủ Công chúa ở liền sát bên nhau. Sáng sớm ngày hôm sau, ta cùng hắn đi qua phủ Công chúa bái kiến Trưởng công chúa. Tất nhiên Trưởng công chúa luôn tìm mọi cách bày tỏ lòng yêu thương của bà đối với ta, thưởng cho ta những thứ tốt đẹp nhất.
Bà còn nói nếu Tiêu Hà bắt nạt ta, chắc chắn bà sẽ đứng ra bảo vệ, che chở cho ta.
Ta cười yếu ớt: "Mẫu thân lo lắng nhiều rồi, Hầu gia đối xử với con rất tốt, rất tôn trọng, yêu thương con.”
Trưởng công chúa lại chuyển đề tài, có chút áy náy nói với ta: "Con là một đứa bé ngoan, chỉ có điều nhi tử ta lại là một tên khốn, cho nên con... Nhưng cũng may Dật Chi là một đứa an phận, mẹ đẻ nó cũng đã mất rồi, con cũng không cần phải quá lo lắng.”
Bà nhắc đến Tiêu Dật Chi, chính là đứa con thứ của Tiêu Hà. Ta biết bà muốn ta đối xử tốt với nó, nên ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Ta nghĩ Tiêu Hà rất yêu thương đứa con thứ kia. Trên xe ngựa, hắn chủ động cầm tay ta, nói với ta về đứa con thứ đó.
“Dật Chi nó... Nàng không cần lo lắng quá mức cho nó, nó...”
Ta bình tĩnh rút tay lại: "Hầu gia, thiếp đã gả vào Hầu phủ, tất nhiên là đã biết rõ mọi chuyện. Về sau chắc chắn thiếp sẽ luôn coi nó như con mình.”
Hắn lại có vẻ bất ngờ: "Biết rõ mọi chuyện?”