Thanh Hà chiếu Uyển Quân - 12
Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:26:59
Lượt xem: 1,335
Ta nhận ra là hắn, kinh ngạc lui về phía sau hai bước. Ngày trước, chuyện giữa ta và hắn ồn ào như thế, hôm nay hắn lại tránh người đến chặn ta lại, nếu để người ngoài thấy được, ta chính là có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.
Ta vừa định rời đi thì hắn giữ chặt ống tay áo của ta lại.
“Cố Chiêu, ngươi buông tay ta ra!”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hắn thản nhiên buông tay, tha thiết nói: "Ta chỉ muốn nói một câu xin lỗi với nàng.”
“Khi đó ta nghe theo lời Nhu nhi, trước mặt mọi người từ hôn với nàng, trong lòng ta luôn cảm thấy áy náy, hôm nay còn hại nàng phải gả cho Diêm La Vương kia nữa. Mọi chuyện của nàng bị chậm trễ, đều là lỗi của ta. Mẫu thân ta nói đúng, lúc trước nếu cưới nàng, hôm nay ta cùng nàng cũng sẽ không như thế này. Trong phủ ta hiện giờ cũng sẽ không loạn lên như vậy.”
Ta nghiến răng cười khẩy: "Trước đây đúng là ta bị mù mới có thể thích người như ngươi.”
“Nàng nói cái gì...”
"Nếu như ngươi toàn tâm toàn ý với Thẩm Yên Nhu, cho dù ngươi đã làm ta thất vọng nhưng trong lòng ta vẫn coi ngươi là người trong mộng. Nhưng hôm nay khi ngươi nói ra những lời này, thật khiến ta cảm thấy may mắn vì ngày đó ta đã nhận lời từ hôn."
"Rõ ràng mọi chuyện là ngươi tự mình quyết định nhưng hiện tại lại một mực trách cứ, đổ lỗi cho người khác."
"Chẳng nhẽ ngày đó ngươi từ hôn là vì có người lấy d.a.o ép buộc ngươi? Vậy chẳng nhẽ Thẩm Yên Nhu là tự mình mang thai được sao? Nàng bị mẫu thân ngươi gây khó dễ, ngươi có nói đỡ thay nàng một câu không? Mỹ thiếp bên cạnh ngươi là có người ép ngươi phải ôm sao?”
“Cố Chiêu, đừng nói những lời này với ta nữa, ta cảm thấy thật kinh tởm.”
Nói xong những lời này, ta liền quay người đi vào trong đám đông, cùng Yên Lan ngồi một chỗ trêu chọc con thỏ.
Cố Chiêu kia lại không coi ai ra gì, cứ nhìn chằm chằm vào ta không dời mắt. Ta hơi nhíu mày, không để ý thấy Tiêu Hà ở bên cạnh cũng lạnh mặt.
Ta thấy sắc trời cũng dần tối nên nhỏ giọng nói với Tiêu Hà: "Hầu gia, thiếp có chút khó chịu, muốn về trước.”
“Thật sao? Khó chịu chỗ nào thế?”
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, giọng nói trầm thấp ẩn chứa vẻ không hài lòng. Trong lòng ta còn đang mãi nghĩ xem nên bịa ra lý do gì mới tốt, hắn liền đặt ly rượu xuống thật mạnh.
“Đi thôi.”
Ta vội sai người đưa Yên Lan về. Bên trong xe ngựa, bầu không khí đầy áp lực nặng nề. Ta không dám lên tiếng vì không biết mình đã làm gì chọc cho hắn tức giận.
Hắn bỗng dưng ngước mắt lên, đôi mắt đen dài chứa một tầng sương mù mỏng: "Phu nhân, hôm nay có vui không?"
Ta nghe vậy liền khựng lại, vuốt ve con thỏ trong lòng: "Tất nhiên là vui vẻ rồi.”
Hắn lại đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, khẽ run rẩy, gằn từng chữ hỏi ta: "Vui vẻ sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thanh-ha-chieu-uyen-quan/12.html.]
“Hầu gia...”
Xe ngựa đã dừng lại, mã phu bên ngoài hô to: "Hầu gia, tới Hầu phủ rồi.”
Vẻ mặt hắn âm trầm kéo ta xuống xe. Con thỏ kia cũng ngã trên mặt đất, ta còn kịp nhặt lên, liền bất ngờ bị hắn kéo vào tiền sảnh, trong tay cảm thấy đau nhức:
“Hầu gia...”
“Tiêu Hà! Chàng làm đau thiếp rồi!”
Hắn lại mạnh mẽ hất tay ta ra, bóp cổ ta: "Bây giờ nàng cũng biết đau rồi sao?"
"Lúc trước nàng không muốn gả cho ta, còn lấy trâm cài ta vất vả tìm được cho nàng để tìm cái chết, vì sao lại không biết đau?"
Ta đứng sững sờ tại chỗ: "Chàng ... nói cái gì...”
Hắn cắn răng: "Thẩm Uyển Quân, nàng thật sự yêu Cố Chiêu kia nhiều như vậy sao? Nàng nóng lòng muốn gặp lại hắn như vậy sao? Nàng lạnh nhạt với ta mấy ngày nay, mà vừa nhìn thấy hắn đã vui vẻ như vậy?"
Ta hoảng loạn vỗ vào tay hắn. Hắn vừa buông ra, ta liền ngã xuống đất: "Khụ... Khụ... Chàng nhìn thấy rồi?"
"Tất nhiên là nàng không muốn ta nhìn thấy rồi!"
Ta đau đớn vuốt vuốt cổ: "Tiêu Hà, chàng nhìn là có thể thấy được rõ ràng, ta cùng hắn trong sạch, không có chuyện gì!"
Tiêu Hà đang muốn nói cái gì đó lại bị cắt ngang.
“Trong sạch sao?”
“Ta và phụ thân rõ ràng nhìn thấy hắn cầm tay mẫu thân, hai người còn đứng đó tâm sự với nhau. Mẫu thân cũng thật là, muốn gặp tình nhân cũng không biết tìm chỗ tránh né hiềm nghi.”
Tiêu Dật Chi đột nhiên xuất hiện. Chỉ bằng một câu nói liền kết tội ta cùng Cố Chiêu.
09
Ta đang muốn phản bác lại thì thoáng nhìn thấy mặt dây chuyền bằng ngọc đeo bên hông Dật Chi. Mặt dây chuyền bằng ngọc này không phải ta đã tặng cho Yên Lan sao?
Ta đoạt lấy mặt dây chuyền ngọc kia. Trên sợi dây kia lại có vết m.áu, in sang tay ta. Ta gằn giọng hỏi Dật Chi: "Ngươi lấy mặt dây chuyền bằng ngọc này ở đâu?”
Vẻ mặt Tiêu Dật Chi có chút đắc ý: "Mặt dây chuyền ngọc này vốn là vật của Hầu phủ ta, là đồ của nội tổ mẫu ta để lại, lại để một nha hoàn không biết tên ngoài cửa cầm trong tay.”