Thái Tử Là Ngoại Thất Của Ta - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-05-19 12:31:35
Lượt xem: 3,229
Ta xúc động đến rơi nước mắt: "Cha! Cuối cùng cha cũng tỉnh rồi!"
Trần lão đầu thấy vậy thì lập tức vui vẻ, chúc mừng vài câu rồi đi vào hậu phòng sắc thuốc cho cha ta.
"Mẹ con đâu?" Cha ta lắc đầu, hỏi ta.
Ta đang nghĩ cách qua loa cho xong thì lời cha ta như tràng pháo liên thanh b.ắ.n tới:
"Ta bị thương rồi, sao mẹ con còn chưa đến tìm ta?"
"Mẹ con có phải lại đi săn cùng Hắc Đại Tráng nhà bên không?"
"Còn con nữa, bày trò gì trong sân vậy, đừng học theo mẹ con."
"Ta nói cho con biết, mẹ con thích chơi bời, con phải giúp cha để mắt đến những tên nam nhân giả vờ giả vịt trước mặt mẹ con."
"Mẹ con nàng..."
"..."
"Nghe rõ chưa? Nói một câu đi!"
Ta: "..."
Ta thực sự phục rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thai-tu-la-ngoai-that-cua-ta/chuong-06.html.]
Ngày nào cũng mẹ con mẹ con, đó là mẹ ta, không phải mẹ ngươi!
Ta hít một hơi thật sâu, cười giả lả.
Sau đó nghiêm chỉnh trả lời: "Nương vẫn chưa về, nàng không đi cùng Ngọc thúc. Cha, nương đã nói rồi, cha là người nho nhã, đừng đặt tên lung tung cho Ngọc thúc."
Cha ta hừ lạnh một tiếng: "Chuyện của người đọc sách, có thể gọi là đặt tên lung tung sao? Hắc Đại Tráng kia vốn là như vậy, rõ ràng là tướng mạo to lớn thô kệch, lại cứ thích đặt một cái tên nho nhã như Ngọc Xuyên, thực sự là làm nhục người nho nhã!"
Nói xong, ông rất tinh mắt nhìn thấy Tạ Thính Hàn, ánh mắt cảnh giác: "A Diên, đây là ai vậy?"
Lòng ta thắt lại, sợ cha ta biết được rồi lại lải nhải với ta một trận, liền tùy tiện nói bừa: "Đây là... khách của nương."
"Cái gì?" Cha ta kích động đến mức đứng phắt dậy, tức giận chỉ vào Tạ Thính Hàn: "Được lắm... trẻ tuổi như vậy... ta còn chưa già đâu! Nàng ấy đúng là cái gì cũng ăn được!"
Ta: "?"
Tạ Thính Hàn định nói gì đó thì nương ta về.
"Tần lang~" Nương ta õng ẹo đi vào nắm tay cha ta, vẻ mặt đau lòng: "Ôi chao, đây là làm sao vậy?"
Cha ta cười lạnh một tiếng: "Lục Yên, nàng đúng là càng ngày càng có bản lĩnh."
"Ta làm sao vậy?" Mẹ ta như ông sư sờ mãi không thấy tóc nhưng giây tiếp theo nhìn thấy Tạ Thính Hàn thì lập tức vui vẻ: "Đây là con nhà ai..."
"Nương! Đây không phải là khách của người sao." Ta nháy mắt với mẹ ta, mẹ ta lập tức hiểu ý.
"Đúng đúng đúng, là ta tìm đến, lúc ta gặp đứa trẻ này, nó đang ăn xin một mình trên phố, đáng thương lắm nên ta liền mang về, trước tiên sắp xếp ở trong viện của A Diên."