Tam Công Chúa Trả Nghiệp Đi! - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-07 09:23:36
Lượt xem: 40
8.
Nàng ta thừa dịp cha ta không ở nhà, đưa ta đến phòng của nàng ta, sau đó dùng móng tay thật dài kéo chặt mí mắt ta, nhổ lông mi ta ra.
Nàng ta nói ánh mắt này của ta giống nương ta như đúc, về sau có khi cũng sẽ trở thành một kỹ nữ, nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ móc hai con mắt này của ta ra quăng cho chó ăn.
Ta đau lắm, nhưng ta không khóc, ta ngoan ngoãn đứng trước mặt nàng ta, mặc sức cho nàng ta đánh mắng chửi rủa, dùng sức nuốt nước mắt vào trong.
Ta không muốn khóc trước mặt nàng ta, một ngày nào đó, ta sẽ khiến nàng ta phải khóc trước mặt cho ta xem, phải vì đau đớn mà khóc, ít nhất là đau đớn hơn so với ta.
Có một ngày, không hiểu sao ta lại nhịn không nổi nữa, mặc dù bị đau, nhưng ta đã cố gắng chịu đựng, ta đã rất cố gắng để nhịn xuống rồi, nhưng chất lỏng kia vẫn cứ thế ồ ạt chảy ra.
Ta hận chính mình, ta đúng là không có triển vọng, sao ta lại có thể khóc trước mặt nàng ta cơ chứ.
Sau đó ta ngửi được mùi m.á.u tươi, trong lòng lại có chút cao hứng, ra là chảy máu.
Chảy m.á.u cũng được, chảy m.á.u còn hơn là chảy nước mắt.
Có thời điểm bị nàng ta đánh đến không chịu được, ta sẽ tự nhắc nhở bản thân: Phải nhớ kỹ cơn đau này, chỉ một khi đã nhớ kĩ, nỗi hận mất nương mới không bị thời gian xóa mờ đi.
Ta rất sợ, rất sợ sẽ quên mất đi cảm giác cả cơ thể lạnh cóng, bị đánh cho đau đến mức không thể thở nổi, cảm giác muốn nôn khan bao trùm lấy cổ họng.
Ta hận bộ não của ta, nương đối xử với ta tốt như vậy, thế mà ta lại dần dần quên đi dáng vẻ của nương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tam-cong-chua-tra-nghiep-di/chuong-6.html.]
Ta không thể quên, ta sẽ áp chế lại bản năng tự xóa ấy của bộ não, ta muốn ta có thể mãi mãi ghi nhớ được dáng vẻ của nương, nhớ được nương đã đối tốt với ta như thế nào.
Còn có cả, nỗi hận ngày hôm đó.
9.
Mỗi lần công chúa tra tấn ta xong, ta sẽ bị nhốt trong phòng chờ cho vết thương lành lại.
Ta không có đủ chứng cớ để nói cho cha ta.
Cha ta đang đi trên con đường báo thú của cha, ta cũng vậy, ta không muốn dựa vào bất kỳ ai.
Cha ta lắm công nhiều chuyện, thời gian cha ở nhà càng ngày càng ít đi, mỗi lần cha quay về cũng đều sẽ mang theo một đống người đến thư phòng bàn chuyện.
Xuân qua thu tới, ta nhìn người cha ta mang về, từ quan thất phẩm ban đầu đến những quan tam phẩm về sau, rồi đến những ác quan Đông Hán cùng với Nhiếp Chính Vương.
Màu sắc của quan bào trên người cha cũng thay đổi, cha càng lúc càng biết nịnh hót, ánh mắt lạnh lùng hơn, thân hình cũng gầy gò hơn.
Cha ta, người vốn ít nói, nhìn thấy nương lại luôn không nhịn được lo lắng và xấu hổ, giờ đã vô tình trở thành một kẻ nịnh nọt trong cái chốn quan trường tăm tối.
Nếu nương vẫn còn sống, chắc chắn sẽ thương tâm mà rơi lệ.
Nương là kiểu người mà cha chỉ cần vấp phải chút chuyện nhỏ cũng sẽ lải nhải mãi, biết cha nay gầy gò như xương, chắc nương sẽ không ngủ yên được.