Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta qua đời vào đêm đại hôn của huynh trưởng - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-11-25 12:30:04
Lượt xem: 377

Đêm đó khi ta biết được phụ mẫu tử trận, Cố Hành đã đón ta về phủ tướng quân, hắn mang theo rất nhiều bầu rượu, muốn ta uống cùng hắn.

 

Chúng ta ngồi trong sân, uống từng ly một.

 

Cố Hành uống rất nhanh, say cũng nhanh.

 

Hắn kéo tay ta, nghẹn ngào cầu xin ta: “Đường Oản, huynh chỉ có một người thân duy nhất là muội, đừng rời khỏi huynh.”

 

Bởi vì một câu nói này, ta đành nuốt hết ủy khuất vào bụng.

 

Ta vốn tưởng rằng trải qua đêm say rượu đó, quan hệ giữa chúng ta có thể trở nên tốt đẹp.

 

Hóa ra là do ta suy nghĩ nhiều, hắn vẫn đối xử với ta như người xa lạ.

 

Chỉ có thỉnh thoảng vào đêm khuya, hắn sẽ đứng ngoài phòng ta một lát.

 

Mặc dù vậy, ta vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

 

Cho đến khi ta phát hiện Cố Hành lén lút đi gặp Cố An Dao.

 

Ta vẫn cho rằng Cố Hành phát hiện Cố An Dao giở trò xấu nên mới đuổi nàng ta đi, đón ta về nhà.

 

Sau đó ta mới biết phụ mẫu thấy có lỗi với ta, trước khi c.h.ế.t bèn dùng một phong thư bức bách Cố Hành đuổi Cố An Dao đi, muốn hắn chăm sóc ta thật tốt.

 

Từ đầu tới cuối, Cố Hành không hề muốn tiếp nhận ta.

 

Tất cả những gì hắn làm đều chỉ là tuân theo nguyện vọng của phụ mẫu.

 

Người thân mà Cố Hành muốn chỉ là Cố An Dao.

 

Sau đó, ta bị bệnh.

 

Chậm rãi bình thường trở lại, ta ngây thơ cảm thấy có Cố An Dao thay ta bầu bạn với Cố Hành cũng tốt.

 

Như vậy, Cố Hành sẽ không cô đơn nữa.

 

Nhưng hết thảy chân tình của ta đều trở thành trò cười!

 

Ta chỉ thấy vô cùng hoang đường cười to ra tiếng, phẫn nộ ném cái ná cao su ra ngoài.

 

“Cố Hành, ta không còn nợ ngươi nữa!”

 

 

Cơ thể ta ngày càng tệ hơn.

 

Mấy ngày trước khi Cố Hành thành thân, ta còn không xuống được giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-qua-doi-vao-dem-dai-hon-cua-huynh-truong/chuong-10.html.]

 

Tạ Hoài Xuyên đến thăm ta, trong mắt y tràn đầy bi thương.

 

“Ngươi đến rồi?”

 

Ta quay đầu đi, không muốn để y nhìn thấy bộ dáng xấu xí này của ta.

 

Tạ Hoài Xuyên muốn kéo tay ta nhưng lại bị ta né tránh.

 

“Thật xin lỗi, ta còn gây thêm phiền toái cho ngươi.”

 

Ta biết, người trong Tạ phủ vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Tạ Hoài Xuyên nuôi ta ở trong phủ.

 

Y từng cãi nhau rất nhiều lần vì ta.

 

Ta không muốn y phải mang tiếng xấu vì ta nữa.

 

“Tạ Hoài Xuyên, ta không muốn bị chôn dưới đất sâu. Đợi sau khi ta mất, ngươi hỏa thiêu ta đi, sau đó rải tro cốt của ta ở khắp núi non sông ngòi, để ta được ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.”

 

Tạ Hoài Xuyên có chút kích động: “Cố Đường Oản, ta không cho phép nàng nói bậy, nàng sẽ khỏe mạnh, sẽ sống bên ta thật lâu.”

 

“Ta đã nói với mẫu thân, ta muốn cưới nàng làm thê tử, ta đã chuẩn bị xong mũ phượng cho nàng rồi. Nàng không thể nhẫn tâm bỏ ta lại một mình trên đời như vậy.”

 

Ta ngước mắt nhìn về phía Tạ Hoài Xuyên, dường như ta chưa bao giờ thấy y sợ hãi như vậy.

 

“Ngươi biết ta sẽ không thành thân với ngươi mà.”

 

“Lúc Cố An Dao hãm hại ta, ta rất cảm kích tấm lòng của ngươi, thế nên ta chưa bao giờ oán trách ngươi cả.”

 

“Đúng là ta cũng ái mộ ngươi nhưng ta không thể xóa bỏ quá khứ chịu nhiều đau khổ kia.”

 

“Năm đó ngươi nợ ta một ân tình, hiện tại ta đã đòi lại đầy đủ. Đợi sau khi ta chết, ta muốn tro cốt của ta được rải trong gió.”

 

 

Đêm trước ngày thành thân của Cố Hành, hắn nói muốn đến Tạ phủ thăm ta.

 

Không biết vì sao ta lại có chút sức lực.

 

Ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng.

 

Ta nghĩ đến lần đầu tiên vào phủ tướng quân, ta từng lén bay lên nóc nhà ngắm trăng sáng.

 

Ta vô cùng hăng hái, thử thi triển khinh công một lần nữa.

 

May mắn, thân thể vẫn chưa quá trì độn.

 

Ta thành công ngồi lên mái nhà.

Loading...