Ta Là Một Chén Trà Xanh Nhỏ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-05 22:04:23
Lượt xem: 149
Có thể làm nghĩa muội của Tướng Quân, cũng là một chuyện tốt.
Là một cô nhi, vốn không có tư cách leo lên người Tướng Quân rồi.
Bây giờ coi như số phận đã mỉm cười với ta rồi.
Hơn nữa, vẻ kiều mị non nớt này của ta, còn không thu phục được một tiểu Tướng Quân ngây thơ sao?
4
Ngày cùng Tướng Quân về Kinh thành.
Các tỷ muội trong xóm ai nấy đều đỏ mắt, nhưng ta vẫn cố tỏ ra không quan tâm.
Ta còn cố ý, ân cần chào tạm biệt từng người một.
Khiến bọn họ tức đến hộc máu, nghiến răng ganh tỵ xanh cả mắt.
Từ công tử, kẻ mấy hôm trước còn trốn trong nhà, đột nhiên xuất hiện, chặn ở cổng thành.
Hắn ta ngay tại chỗ bày tỏ tình cảm với ta.
Lúc thì gọi "bảo bối cưng", lúc thì gọi "cưng à".
Hoàn toàn quên mất hắn ta đã đóng chặt cửa không cho ta vào như thế nào.
Ta trực tiếp bưng một ấm trà, hắt lên đầu hắn ta.
Trà đổ đầy đầu hắn ta, bã trà dính đầy mặt xanh lè, thật sự đẹp không tả xiết.
Ta, bậc thầy trà nghệ, cũng phải rút lui rồi.
Ai bảo lúc trước hắn ta không mở cửa cho ta chứ.
Ta muốn nói "từ biệt" với hắn ta.
Dù sao, người tiếp theo sẽ ngoan hơn, chiều ta hơn hắn.
Ta liếc nhìn vị Tướng Quân đang nhắm mắt dưỡng thần trong xe ngựa.
Cố ý hắng giọng: "Từ công tử đừng dây dưa nữa, ta đã có người trong lòng rồi."
Nói xong, ta liếc mắt đưa tình với vị Tướng Quân trong xe.
Ta nghĩ Tướng Quân hẳn hiểu ý ta.
Tốt nhất là cảm động đến rơi nước mắt, sau đó lại thương tiếc ta thêm vài phần.
Tuy nhiên, hiểu hay không thì ta không biết, ta chỉ biết, Tướng Quân ngủ say lắm.
Dù sao tiếng ngáy đó, tất cả mọi người ở đó đều nghe thấy.
5
Ta vẫn quyết định rời đi cùng Tướng Quân.
Từ công tử ôm một hộp vàng bạc châu báu, ngồi xổm ở cổng thành khóc lụy tình nhân.
Suýt chút nữa làm ta cảm động đến phát khóc.
Ta vội vàng lên xe ngựa, chẳng thèm quay đầu lại.
Các tỷ muội trong xóm thấy vậy vây quanh hắn ta, ai nấy đều tranh nhau an ủi.
Hừ hừ...
Ta đã nói mà.
Vừa tự cho mình thanh cao lại vừa tham lam, chẳng phải đều bu lại ve vãn Từ công tử rồi sao?
Trong lòng ta thầm trách móc bọn họ.
Trong xe ngựa, ta thăm dò hỏi tình hình Tướng Quân phủ.
Dù sao sau này đó sẽ là nhà của ta.
Ít ra cũng phải làm quen một chút, biết trong nhà có những ai, ta cũng có thể lường trước.
Lúc này mới phát hiện.
Hóa ra Tướng Quân phủ đã có Tướng Quân phu nhân, hai người đã là phu thê nhiều năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ta-la-mot-chen-tra-xanh-nho-ztvh/chuong-2.html.]
Trong lòng ta hụt hẫng.
Tướng Quân lại nói: "Trong phủ có nhiều tỷ muội, sau này Trà Trà sẽ có người thân rồi."
Vậy ra chàng đã có rất nhiều muội thất.
Ồ, cũng là một tên tra nam, chẳng chung thủy như ta nghĩ.
Vậy thì ta không cần phải áy náy gì nữa.
6
Xe ngựa tiến vào thành.
Kinh thành hoa lệ phôn vinh đông đúc, là cảnh tượng ta chưa từng thấy.
Một tòa thành như thế này, chắc hẳn sẽ không có ai phải chịu đói.
Trong lúc phấn khích, ta lại có thêm một chút buồn bã, thật không giống ta chút nào.
Không biết, làm Tướng Quân phu nhân sẽ oai phong đến mức nào nhỉ?
Trong lòng ta nảy sinh ý đồ xấu, càng muốn gặp vị Tướng Quân phu nhân này.
Trên đường về Kinh.
Tướng Quân nói với ta: "Phu nhân nhà ta rất hiền lành, đối xử với các tỷ muội trong phủ khoản đãi vô cùng tốt, Trà Trà không cần lo lắng."
Hiền lành nghĩa là Tướng Quân phu nhân vô dụng.
Nếu không, sao nàng ta có thể trơ mắt nhìn Tướng Quân nạp nhiều thê muội, hết người này đến người khác?
Đời này ta chưa từng gặp nữ nhân nào có thể rộng lượng với phu quân mình như thế, thật khiến ta tò mò về vị Tướng Quân phu nhân trong lời đồn này.
Khi xe ngựa dừng lại.
Chưa vén rèm, ta đã nghe thấy tiếng ríu rít của đám muội thất.
Ta thò đầu ra từ trong xe ngựa.
Cảnh tượng trước mắt, suýt chút nữa làm ta hoa mắt.
Béo, gầy, cao, thấp. Đủ loại kiểu dáng không hề trùng lặp.
Ta vội vàng quay đầu nhìn Tướng Quân.
Tướng Quân vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần.
Trông thì thật thà, nhưng chơi thì cũng thật phong lưu, đa tình.
Nói chứ, đúng là cùng một loại người với ta.
Ta thu lại ánh mắt khinh thường.
Vươn tay đẩy vai Tướng Quân: "Tướng Quân, chúng ta về đến nhà rồi."
Tướng Quân mở mắt, vén rèm xe nhìn ra ngoài.
Không biết nhìn thấy gì.
Cười đến nỗi khóe mắt nhăn nheo.
Ta đoán, chắc là có vị tỷ tỷ nào đó trong phủ liếc mắt đưa tình với Tướng Quân rồi.
Lúc này đã qua giờ ăn trưa.
7
Ta đoán chắc là Tướng Quân đang đói bụng lắm rồi.
Tay nghề nấu nướng của ta cũng khá tốt, chỉ mất có một tháng là đã nắm trọn cái dạ dày của Tướng Quân ta rồi.
Tục ngữ có câu: “Muốn nắm giữ trái tim người nam nhận, trước tiên phải nắm giữ cái dạ dày của hắn.”
Bởi vậy mấy năm nay ta khổ luyện trù nghệ.
Không chỉ là để lấp đầy bụng, mà còn để có ngày được ra oai một phen.
Này chẳng phải là đã có đất dụng võ rồi sao?
Rõ ràng là Tướng Quân cũng đã khuất phục trước tài nghệ nấu nướng của ta rồi.
"Đi đường xa mệt mỏi, Tướng Quân chắc hẳn đã đói lắm rồi. Muội vừa vào phủ, có thể nấu cho Tướng Quân một bát mì được không?"