Ta Có Thể Nhìn Thấy Qủy - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-02-18 08:12:33
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

17.

Đến khi Tống Thanh biết được tin tức vội vàng chạy tới, ta đã ngủ gật trong lãnh cung.

 “Phương Cẩn Du!! Nàng lại làm gì thế hả?!”

“Hoàng thượng vẫn nhớ đến thần thiếp, hiếm có thật đấy.”

Tống Thanh như chẳng rõ nguyên do, hắn đanh mặt nói: “Nàng đổi trắng thay đen!”

Ta lại tự tin mười phần: “Chàng trả đũa đấy chứ!”

“Rõ ràng là nàng không để ý tới trẫm.”

“Nói hươu nói vượn, rõ ràng là Hoàng thượng không để ý tới thần thiếp, đã thế còn cứ xụ mặt ra!”

Ai ngờ, Tống Thanh lại lấy chứng cứ ra.

Là gì thế nhỉ?

Là cuốn nhật ký ta viết đúng giờ mỗi ngày.

Chẳng qua cuốn này đã viết xong, lại là sách nên lúc tới lãnh cung không mang theo, cứ để lại trong Phượng Minh cung.

 “Trẫm đọc hết cả rồi!” Hắn nhíu mày, “Nàng có thể nhìn thấy quỷ, nàng lợi dụng trẫm, lợi dụng xong là đá đi ngay!”

Nhìn khuôn mặt tức giận của hắn, ta hơi chột dạ cắn môi.

Tuy rằng lúc đầu tiếp cận hắn là có mục đích, nhưng bây giờ…….bây giờ thì!

Chuyện này…… Ta thật sự không muốn thừa nhận chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-co-the-nhin-thay-quy/chuong-13.html.]

Vì thế bắt đầu bịa chuyện: “Thần thiếp chỉ thử viết thoại bản thôi mà!”

liliii

Mặt Tống Thanh tối sầm: “Nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay sờ mó lung tung, mặt thì cười hì hì, miệng bô bô không ngừng như thế là để『 luyện công 』? Nàng nói ta nghe xem, luyện bí kíp võ lâm gì thế hả?”

Thôi, ta ăn ngay nói thật là được chứ gì.

 “Được rồi, Hoàng thượng, thần thiếp nhận tội, chàng muốn phạt gì thì cứ phạt đi. Tuy lúc đầu thần thiếp cố ý tiếp cận Hoàng thượng, có điều sau khi có được miếng ngọc kia, ta cũng đâu cố ý phớt lờ chàng!”

Hắn ngơ ngẩn nhìn ta, sau đó thở dài một tiếng.

Ai ngờ còn tủi thân mếu máo nói: “Nàng có sờ trẫm đâu!”

“……”

“Đã thế hồi cung cũng không thèm tới tìm trẫm!”

“……”

18.

Ta nhất thời nghẹn họng.

Thì tại sau khi hồi cung hắn cứ xụ mặt ra, à thì, đúng là hắn nên tức giận thật…..

Được rồi, ta đầu hàng.

“Chàng nghe thần thiếp nói đi mà.” Ta kéo tay hắn: “Hoàng thượng, sau khi có được miếng ngọc kia, thần thiếp vẫn muốn ngày ngày quấn quýt với chàng mà. Trước kia đêm nào cũng bị đám quỷ kia lại giật mình tỉnh lại, bây giờ cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một giấc, thiếp chỉ muốn ngủ bù những ngày gian khổ đó mà thôi, vẫn nhớ chàng đối xử với thiếp rất tốt mà! Sau khi về cung, thần thiếp còn thêu bùa bình an cho chàng đấy, vậy nên mới hơi không để ý tới chàng thôi. Thấy Hoàng thượng cứ phớt lờ như thế, thần thiếp lại thấy tức điên lên.”

“Hoàng thượng, chàng đừng tức giận nữa nhé.”

Ta dịu dàng dỗ hắn, lúc này mới bất giác nhớ ra——

Rõ ràng ta đến lãnh cung là muốn tên nam nhân này bá đạo tới tìm mình như nhân vật trong thoại bản mà!

Loading...