Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sức Mạnh Của Sự Nỗ Lực - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-22 03:25:55
Lượt xem: 3,260

Sau khi kiểm tra kết quả, một số bạn trong lớp chế giễu tôi: "Đã bảo cậu mãi mãi không vượt qua được Lâm Kỳ Kỳ mà."

"Vào lớp ôn thi thì làm được gì chứ."

Lâm Kỳ Kỳ ngoài miệng thì tỏ vẻ trách móc: "Đừng nói thế, Uất Trúc đã rất cố gắng rồi, các cậu nói vậy cô ấy sẽ buồn đấy."

Nhưng ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy vẻ tự đắc, trong lòng lại vang lên:【Cố gắng đến mấy cũng có ích gì? Cậu chỉ là một nữ phụ, mãi mãi không vượt qua được nữ chính.】

Tôi chỉ thản nhiên nhìn họ. Không cần nói, điểm của tôi cũng đã đủ để vào trường trọng điểm.

Hơn nữa, lần thi mô phỏng này, khoảng cách điểm số giữa tôi và Lâm Kỳ Kỳ đã thu hẹp từ hơn ba mươi điểm xuống còn hơn mười điểm.

Ai nói rằng nỗ lực là vô ích? Thành tích chính là bằng chứng rõ ràng nhất trước mắt.

Sau kỳ thi mô phỏng lần hai, có một buổi họp phụ huynh.

Lâm Kỳ Kỳ, với danh nghĩa đứng nhất lớp, đương nhiên phụ huynh của cô ta được mời lên sân khấu nhận thưởng.

Tôi nhìn người phụ nữ đeo đầy vàng bạc trên sân khấu, bà ta đắc ý nói: "Con bé Kỳ Kỳ nhà chúng tôi thật thông minh, gần như chẳng cần cố gắng gì mà vẫn đứng đầu. Có lẽ đó là nhờ gen di truyền tốt."

Câu nói đó khiến các phụ huynh dưới sân nghiến răng ken két.

Sau đó, mẹ tôi được mời lên phát biểu.

Trước khi đến, mẹ đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, đứng trên sân khấu, đôi tay bối rối nắm lấy vạt áo.

"Thật ra tôi không có nhiều kinh nghiệm trong việc dạy con, nhưng tôi biết rằng nỗ lực chưa bao giờ là sai. Con bé Uất Trúc nhà tôi không phải là đứa trẻ thông minh vượt trội. Vì vậy, từ khi bắt đầu lớp mười hai, mỗi ngày nó chỉ ngủ bốn, năm tiếng, và tất cả điểm số hiện tại đều là do nó tranh thủ từng chút một, từng điểm từng điểm mà giành lấy. Là bậc làm cha mẹ, tôi cũng chẳng có yêu cầu hay kỳ vọng gì cao hơn, con trẻ cố gắng hết sức là tốt rồi."

Tiếng vỗ tay vang lên khắp hội trường, nhiều học sinh và phụ huynh nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.

Buổi họp phụ huynh kết thúc, mẹ tôi bị nhiều phụ huynh vây quanh, hỏi han kinh nghiệm.

Tôi biết mẹ còn ca làm đêm ở siêu thị, liền chạy vào xin lỗi mọi người rồi kéo mẹ ra.

Trước khi đến trường, mẹ lo tôi sẽ bị bạn bè chế giễu, nên cẩn thận giấu chiếc áo gile đỏ của nhân viên bán hàng trong cặp sách của tôi.

Lúc này, thấy tôi tự nhiên lấy chiếc áo đó ra, mẹ có phần lo lắng, nhưng tôi trấn an mẹ: "Kiếm tiền chính đáng, có gì phải xấu hổ đâu mẹ. Mẹ mau đi làm đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/suc-manh-cua-su-no-luc/chuong-5.html.]

Bỗng vang lên giọng nói chói tai bên cạnh: "Kỳ Kỳ, thấy chưa? Nếu không có tiền, mẹ cũng phải cực khổ thế này để nuôi con ăn học. Vậy nên, nhất định phải giữ chặt cậu thiếu gia Hoắc Cảnh đó!"

Vừa nói, bà ta vừa nghịch chiếc nhẫn đính đá quý trên tay, hả hê khoe: "Đồ nhập khẩu có khác, nhìn dưới ánh nắng thật là sáng bóng!"

Sắc mặt Lâm Kỳ Kỳ thoáng qua chút khó xử, nhưng ngay sau đó cô ta lại tự thuyết phục mình, tự mãn nhìn về phía tôi.

Đúng lúc đó, Hoắc Cảnh bước tới. Cha mẹ hắn vốn chẳng bao giờ tham dự những buổi họp phụ huynh như thế này, nên giờ hắn thảnh thơi đứng đó.

Mẹ của Lâm Kỳ Kỳ nhìn thấy Hoắc Cảnh liền sáng bừng cả mắt, như gặp thần tài. "Tiểu Cảnh à, chiếc nhẫn con tặng dì thật đắt quá, dì không biết phải cảm ơn con thế nào mới đủ."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hoắc Cảnh hờ hững đáp: "Không sao đâu ạ, chỉ là món đồ nhỏ thôi, dì thích là được rồi. Chỉ cần dì vui thì Kỳ Kỳ cũng cảm thấy vui."

Lâm Kỳ Kỳ nghe xong, mặt đỏ bừng, e thẹn nép vào lòng Hoắc Cảnh.

Sau khi tiễn mẹ Lâm Kỳ Kỳ, cô ta và Hoắc Cảnh bắt đầu thì thầm với nhau. "Anh yêu, cảm ơn anh đã tặng quà cho mẹ em nhé."

"Cảm ơn anh? Vậy em nên nghĩ xem sẽ thưởng gì cho anh đây."

“...”

Trong lòng tôi chỉ thấy thương hại cho Lâm Kỳ Kỳ.

Mặc dù tôi đã vào lớp ôn thi Olympic, nhưng cuộc sống của tôi cũng không dễ dàng gì.

Lâm Kỳ Kỳ luôn tham gia cùng các kỳ thi với tôi. Cô ta là ứng viên sáng giá của Thanh Hoa và Bắc Đại, nên đương nhiên các thầy cô chỉ có thể ủng hộ.

Kết quả không ngoài dự đoán, cô ta đã giành được suất tuyển thẳng.

Lại một lần nữa cô ta cướp mất cơ hội của người khác.

Việc chia sức cho cả hai mục tiêu khiến tôi mệt mỏi. Tôi ước gì có thể chia đôi thời gian của mình để sử dụng.

Mỗi ngày, tôi chỉ sống nhờ vào cà phê đen, ngủ thêm năm phút thôi cũng khiến tôi cảm thấy tội lỗi.

Dù đã dự đoán trước kết quả, nhưng nói không thất vọng thì là dối lòng.

Nhìn ánh mắt đầy kiêu hãnh của Lâm Kỳ Kỳ, trong lòng tôi bỗng có một cảm giác may mắn lạ kỳ.

Cô ta có thể an tâm bước vào Thanh Hoa rồi, vậy chẳng phải sẽ không còn ai cản đường tôi ôn thi đại học nữa?

Loading...