Sống Lại, Ngu Gì Mà Tôi Không Ly Dị - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-01-30 09:23:53
Lượt xem: 929
Tôi bật dậy khỏi giường: "Tề Sâm?! Tề Sâm đâu rồi?"
Cố Huyền An khựng lại.
"Em điên rồi sao?! Bản thân em còn đang bị thương đấy!" Anh ta giữ chặt tôi lại, ép tôi nằm lại giường.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Buông tôi ra! Rốt cuộc Tề Sâm đang ở đâu?!"
Ký ức cuối cùng là hình ảnh Tề Sâm tháo dây an toàn của mình ra, che chắn cho tôi ở phía trước.
Sao lại có thể như thế?
Rõ ràng kiếp này tôi muốn cứu cậu.
"Lâm Khanh!" Cố Huyền An vẫn không chịu buông tôi ra: "Em không được đi đâu hết! Lo cho vết thương của mình trước đã!"
"Buông tôi ra!"
Miêu Miêu vội vàng đẩy cửa bước vào: "Đừng lo! Người gặp chuyện không phải chàng trai kia, mà là tài xế xe tải."
Tôi sững sờ.
"Không phải cậu ấy sao?"
Nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống, Miêu Miêu nhẹ nhàng vỗ vai tôi: "Chắc cậu ấy muốn bảo vệ cậu thôi, bị thương nặng hơn chút, nhưng đã tỉnh rồi. Cậu đừng lo."
Cố Huyền An nhìn tôi đang khóc nức nở, nét mặt anh ta mờ mịt khó đoán.
Dưới sự kiên quyết của tôi, tôi vẫn đi gặp Tề Sâm.
Đầu cậu quấn đầy băng, thấy tôi thì cậu nhoẻn miệng cười.
"May mà chúng ta đều không…"
"Tề Sâm, nếu lần sau cậu còn dám làm chuyện không màng đến tính mạng mình, tôi sẽ đuổi việc cậu."
Cậu sững sờ.
"Em... em chỉ muốn báo đáp…"
"Những gì tôi làm không đáng để cậu dùng mạng mình để báo đáp." tôi nghiêm túc nói từng lời: "Tôi giúp cậu là để cậu sống, chứ không phải để cậu c.h.ế.t thay tôi trong lúc nguy cấp."
"Em hiểu rồi." Một lúc sau, cậu cúi đầu khẽ đáp.
Không gian im lặng một lúc.
"Cậu biết nếu đầu óc cậu hỏng thì tôi phải bồi thường bao nhiêu tiền không?" Tôi giơ tay, gõ nhẹ lên trán cậu.
"Hả?" Cậu ngẩn người.
"Mau khỏe lại mà về làm việc cho tôi." Tôi nói với vẻ hung dữ.
Cậu ngơ ngác nhìn tôi một lúc, rồi bật cười.
"Được ạ." Giọng cậu nhẹ nhàng.
"Chị yên tâm, em nhất định không để chị phải bồi thường."
9
Tôi ở trong bệnh viện suốt một tháng trời.
Trong tháng này, dường như Cố Huyền An có chút thay đổi.
Ngày nào anh ta cũng đến bệnh viện.
Trước đây, khi ở bên nhau, thường là tôi luyên thuyên không ngừng.
Giờ đây tôi không muốn nói chuyện nhiều với anh ta nhưng anh ta lại cứ ngồi lì ở đó, không có chuyện gì cũng cố bắt chuyện cho bằng được.
Thậm chí khi tôi giả vờ ngủ, anh ta cũng không rời đi, chỉ ngồi lặng lẽ một lúc rồi chỉnh lại góc chăn cho tôi.
Cuối cùng, ngày xuất viện cũng đến.
Cố Huyền An đón tôi về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Buổi tối, anh ta từ công ty trở về thì thấy tôi đang thu dọn đồ đạc.
"Em định đi đâu?" Vẻ mặt anh ta thoáng chút bối rối.
"Tôi nghĩ nếu đã muốn ly hôn thì chúng ta sống riêng sẽ tốt hơn." Tôi không ngẩng đầu lên, tiếp tục thu dọn hành lý.
"Lâm Khanh." Một lúc sau, anh ta đột nhiên gọi tôi.
Tôi ngẩng đầu.
"Em... có phải em đã có người khác bên ngoài rồi không?"
10
Căn phòng lặng thinh trong chốc lát.
"Là cậu ta sao?" Anh ta khẽ hỏi.
"Anh đừng đoán bậy." Tôi nói.
"Trừ anh ra, anh chưa từng thấy em lo lắng cho người đàn ông nào như vậy." Không biết vì sao giọng anh ta lại mang chút ghen tuông.
Tôi thở dài: "Cố Huyền An, không phải ai cũng có thể thản nhiên đạp hai thuyền mà không biết áy náy đâu."
"Vậy nên em vẫn còn ở trên con thuyền của anh, đúng không?" Anh ta khẽ nói.
Tôi nhíu mày.
"Chúng ta sắp ly hôn rồi."
"Anh sẽ sa thải Thải Nguyệt, em cũng sa thải cậu ta đi, chúng ta sống với nhau như trước đây, được không em?"
Tôi sững người lại.
"Anh đang nói cái gì vậy?" Tôi cảm thấy thật vô lý: "Tôi sẽ không sa thải Tề Sâm."
"Cậu ta quan trọng với em đến thế sao?" Anh ta đột nhiên cao giọng.
Anh ta tiến lên, nắm lấy vai tôi: "Em thích cậu ta đến vậy? Lưu luyến cậu ta đến thế?"
"Cố Huyền An, anh không thấy mình đang gây sự vô lý sao?"
"Anh vô lý? Anh là chồng em!"
Tôi lặng lẽ nhìn anh rồi đẩy anh ra, lấy bản thỏa thuận ly hôn đưa cho anh ta.
"Cố Huyền An, nếu anh không ký, tôi sẽ kiện ra tòa để ly hôn."
Nói xong, tôi đẩy anh ta sang một bên, ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
11
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, Cố Huyền An vẫn còn ở nhà.
Tôi đi vào bếp rót nước, không ngờ anh ta cũng đi theo vào.
"Tối qua là anh quá nóng nảy, xin lỗi em."
Tôi liếc nhìn anh ta một cái.
"Hôm nay... ăn sáng món gì vậy?" Anh ta hỏi.
"Anh muốn ăn gì thì tự làm đi, giờ tôi bận, toàn ăn ở công ty thôi."
"Tủ lạnh ở nhà trống không luôn rồi."
"Ừm."
"Buổi trưa..."
"Thải Nguyệt nói cô ta vẫn luôn nấu ăn cho anh."
"Không phải..." Vẻ mặt anh ta thoáng chút bối rối: "Đó là vì em không nấu cho anh nên anh mới phải ăn của cô ấy..."
"Không cần giải thích, anh ăn cơm ai nấu tôi cũng không quan tâm."