Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Chương 8: Thân Phận Khác
Cập nhật lúc: 2024-07-08 19:56:53
Lượt xem: 43
"Trông cậu thật trẻ! Tôi biết ngôi trường đó, thế nhưng là trường đại học hạng nhất." Tiêu Diễn cười, đôi mắt cong cong và có hai chiếc răng hổ nhỏ đáng yêu, có phần không cân xứng với dáng người to lớn của anh ấy.
Tôi lịch sự đáp: "Ân, tôi hai mươi hai tuổi rồi." Nói xong, tôi nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn gia đình, mùi thơm của gà rán làm cho bụng cô cuối cùng cũng khôi phục cảm giác đói.
Tiêu Diễn cao hứng vỗ tay, nói: "Anh chỉ lớn hơn em hai tuổi nha!"
Anh chàng hào hứng lấy trong hộp thức ăn gia đình ra một cái đùi gà to, đưa tới trước mặt tôi rồi nói tiếp: "Anh nghe thấy bụng em đang kêu, đến, ăn đi, đừng khách khí!"
Anh ta nói kiểu này, lúng túng ngược lại là tôi.
Lỗ tai của anh ta rất thính nha, tôi cũng không phát giác, bụng của mình vậy mà đối với hộp thức ăn có phản ứng.
Tôi cũng không phải người hay khách khí, đùi gà đều dâng tới miệng rồi, đương nhiên là không có đạo lý từ chối a. Tôi bình thường thích ăn thịt gà nhất.
Mấy ngụm liền gặm xong một cái đùi gà, thỏa mãn lau dầu trên miệng. Lúc này tôi mới thấy Tiêu Diễn ngồi thẳng trên giường bệnh đối diện với mình, hai tay chống lên đầu gối, ưỡn ngực, nhìn chằm chằm vào tôi.
"Ờ... có chuyện gì vậy?" Vẻ mặt của anh ấy khiến tôi bối rối.
Vừa rồi tôi còn tưởng, cuối cùng mình cũng có thể nhìn thấy một nụ cười bình thường, hôm nay những nụ cười quái đản đó gần như khiến tôi sợ đến chết. Bây giờ khuôn mặt đột nhiên nghiêm túc của anh ấy khiến tôi theo bản năng cảm thấy có nguy hiểm nào đó đang đến gần?
Nhưng ngoại trừ xương đùi gà, hiện tại trong tay tôi không có vũ khí tiện dụng nào khác.
Khóe miệng Tiêu Diễn nhất thời giật giật, tựa hồ muốn nói nhưng lại do dự.
Tôi nhướng mày, tự hỏi anh ta đang có âm mưu gì.
Tiêu Diễn nghiêng người về phía trước, anh vừa di chuyển, tôi cũng theo chuyển động của anh mà ngồi lùi lại, vẫn giữ khoảng cách ban đầu.
Nhìn thấy tôi như vậy, anh ấy có vẻ đã rất quyết tâm và lao về phía trước, chúng tôi đã ở rất gần, đến nỗi chóp mũi anh ấy gần như chạm vào chóp mũi tôi.
Tôi đang nghĩ nếu anh ta thực sự có vấn đề gì đó, tôi sẽ dùng xương đùi gà chọc vào mắt anh ta.
"Tô Ly, ấn đường của em biến thành màu đen, e rằng sẽ có họa sát thân."
Anh ấy đã kiềm chế rất lâu trước khi nói điều này. Vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy khiến tôi không biết phải đáp lại vấn đề này như thế nào.
Bác sĩ Kỳ Văn xác định anh ta đúng là ở chỗ này, mà không phải lầu mười sáu?
"A?" Tôi lúng túng đáp lại một câu.
Tiêu Diễn bỗng nhiên xoay người, chạy tới cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Tôi siết chặt xương gà, sẵn sàng đánh trả bất cứ lúc nào.
Anh ta lo lắng bước lại chỗ tôi và ngồi cạnh tôi, cảm thấy không thích hợp, anh lại ngồi đối diện với tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi và hỏi: "Gần đây em có thấy gì kỳ quái không?
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Mặc dù đúng là tôi đã nhìn thấy những điều kỳ lạ nhưng người kỳ lạ nhất tôi thấy bây giờ chính là anh ấy, được chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/soi-to-hong-dat-quy/chuong-8-than-phan-khac.html.]
Tiêu Diễn có thể cảm thấy tôi đối với anh ta đề phòng, lại từ trong hộp thức ăn gia đình lấy ra một cái đùi gà dụ dỗ tôi, nói: "Tô Ly, em tin tưởng anh đi, anh có thể xem tướng mạo, tướng tay, còn có thể bắt quỷ trừ yêu."
Ách...... Anh ta đều nói như vậy rồi, bây giờ cửa phòng bệnh vẫn là đang đóng, khắp người anh ta đều là cơ bắp, xem ra, tôi có đánh cũng đánh không lại, tôi nên tin hay là không tin đây?
"A...... Dáng vẻ thật là lợi hại." Tôi thật sự rất muốn cười dễ thương hơn, nhưng có trời mới biết thời khắc này sắc mặt tôi lại khó coi đến cỡ nào.
Trong vòng hai giờ tiếp theo, Tiêu Diễn cố gắng giải thích cho tôi biết, anh ta là đạo sĩ phái nào, là truyền nhân đời thứ mấy, cũng như lý do tại sao anh ấy trở thành cảnh sát vì gia đình khó khăn và lý tưởng thời thơ ấu của anh ấy.
Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy hơi nghi ngờ và sợ hãi trước vẻ ngoài lo lắng của anh ấy, nhưng chỉ trong vòng mười phút, tôi đã thay đổi thái độ.
Tôi có thể chịu trách nhiệm về kết luận đối với Tiêu Diễn, anh ta chính là một danh hài nhỏ a!
Ăn hơn phân nửa hộp thức ăn gia đình, câu có câu không nghe Tiêu Diễn kể chuyện bắt ma của gia tộc bọn họ, đặc biệt là anh ta rất sùng bái ông nội của mình. Đây là một câu chuyện kể rất tốt để thôi miên trước khi đi ngủ, tôi nằm trên giường và tìm một cái tư thế ưu thích.
Đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, tôi nháy mắt mấy lần, sau đó nhìn chằm chằm chung quanh. Mười mấy giây sau, con mắt mới thích ứng bóng tối xung quanh, ý thức từ từ khôi phục, tôi mới hồi tưởng lại, không biết lúc nào mình đã ngủ thiếp đi.
Tôi mò mẫm tìm chiếc điện thoại ở đầu giường, bật lên và nhìn thì đã ba giờ sáng.
Tiêu Diễn đang ngủ ngon lành ở giường bên cạnh, hô hấp đều đều, thỉnh thoảng còn có vài tiếng ngáy nho nhỏ.
Nửa đêm tỉnh dậy, thứ tôi nhìn thấy không phải là nụ cười kỳ lạ của bà Vương bên cạnh, mà là khuôn mặt đang ngủ yên bình của Tiêu Diễn, tôi cảm kích đến mức suýt khóc.
Có dương khí của nam nhân chính là không giống nhau, dù tôi tỉnh dậy từ giấc mơ nhưng ít nhất đây không phải là ác mộng.
Ban ngày chạy quá mệt mỏi, lại thêm Tiêu Diễn kể chuyện thôi miên nên tôi không làm những việc thường lệ phải làm trước khi đi ngủ. Khi mở mắt ra, tôi cảm thấy muốn đi vệ sinh.
Đây là phòng bệnh thông thường, trong phòng cũng không có nhà vệ sinh, chỉ có nhà vệ sinh hai bên ở cuối hành lang.
Tôi phiền não đứng dậy, muốn kêu Tiêu Diễn thức dậy, nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng, dù sao mới quen chưa tới mấy tiếng đồng hồ, chỉ là nghe xong mấy câu chuyện nhàm chán, cùng nhau ăn hộp thức gia đình, còn không có quen thuộc đến mức kết bạn đi vệ sinh.
Trên cửa phòng bệnh có một cửa sổ kính, ngoài hành lang có ánh sáng yếu ớt chiếu qua cửa sổ kính, còn có thể nghe thấy tiếng người bên ngoài.
Một bác sĩ và y tá đi ngang qua, qua cửa kính có thể nhìn rõ nửa đầu của họ.
Bên ngoài dường như là có ít người, điều này cũng giúp tôi có thêm chút can đảm. Nói không chừng còn có thể gặp được anh chàng bác sĩ tiểu thịt tươi lúc ban ngày, nói thật ra, so với Tiêu Diễn nam nhân có cơ bắp vận động, thì tôi tương đối thích, Kỳ Văn nam nhân dịu dàng ít nói hơn.
Tôi hít sâu hai hơi, xoay người xuống giường, cố ý tạo ra chút tiếng động, nghĩ nếu Tiêu Diễn tỉnh lại, tôi sẽ trơ tráo mời anh ấy cùng đi ra ngoài.
Những người thích thể thao thực sự có chất lượng giấc ngủ rất tốt. Khi tôi đang đi giày, còn cố tình đá vào chân giường của anh ấy, ngón chân của cô gần như bị gãy, nhưng anh ấy không hề phản ứng.
Tôi bực bội chỉ có thể tự mình đi ra ngoài. Vừa mở cửa ra, đã thấy người nhà ở phòng bên cạnh đang đứng nói chuyện với bác sĩ trực.
Điều này dần dần mang lại cho tôi sự tự tin. Khi quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một người phụ nữ đang được một phụ nữ trẻ đỡ, đi về phía nhà vệ sinh, trong nháy mắt cảm thấy có gió dưới chân và chạy theo cô ấy.
Nhà vệ sinh ở khoa nội trú khá lớn, vừa bước vào đã nghe thấy hai người phụ nữ nói chuyện, họ đang nói về chuyện nhà. Điều này khiến cô rất vui.