Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Chương 3: Tạm Biệt Ông Lão

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-08 19:51:23
Lượt xem: 73

Tay ông lão giơ lên rất cao, hai tay gần như song song, ghế vốn là ghế đôi, chúng tôi cách nhau không xa nên chai nước đập thẳng vào mũi tôi.

 

Mũi của tôi chua xót, nước mắt vô thức lăn dài. Ông lão dường như không hề chú ý đến điều đó, cố tình nhéo chai nước uống, phát ra âm thanh " cạch cạch".

 

Tôi lần nữa lùi lại về phía sau, m.ô.n.g lệch khỏi băng ghế, bởi vì nhảy lùi lại quá mạnh nên suýt chút ngã, nhưng nhờ phản ứng nhanh nên tôi nhanh chóng ổn định cơ thể và nắm lấy mép băng ghế nhờ đó tránh được nguy cơ té ngã.

 

Ông lão chứng kiến rõ ràng tất cả những điều này nhưng ông không đến đỡ tôi cũng không nói một lời vẫn giữ nguyên cánh tay, trong tay cầm chai nước uống, ngơ ngác nhìn tôi.

 

Đôi mắt đục ngầu của ông ấy đang xoay tròn trong hốc mắt, bị ông lão nhìn có hơi hoảng hốt, theo bản năng hít một hơi thật sâu, cố gắng nhanh chóng giật lấy chai nước trên tay ông ấy để ngăn ông ta làm phiền mình.

 

Tôi run rẩy đưa tay ra, không ngờ chai nước lại bị mình dễ dàng lấy được, không có chuyện gì xảy ra. 

 

Lúng túng nhìn cái chai trong tay đã biến thành hình dài mảnh, nhìn qua ông ấy nói: " Ách...... Cái kia cảm ơn ông ......." rồi chuẩn bị bỏ chạy.

 

Nghe được lời cảm ơn của tôi, ông lão mở miệng mỉm cười giống như lúc ở trong thang máy.

 

Không phát ra bất kỳ âm thanh nào chỉ tản ra một cổ khí túc kỳ quái, hàm răng sắc bén được bao phủ bởi mảng bám màu nâu.

 

Bàn tay khô héo chưa đặt xuống của ông nhẹ nhàng lướt qua vai tôi, khiến cô cảm thấy ớn lạnh.

 

Tôi thật sự sợ hãi, tim không ngừng đập loạn, nhưng miệng ông ấy càng kéo càng to, mắt thấy gần như dài ra gần tới lỗ tai sau đầu. Ngồi đối diện ông ta, tôi có thể ngửi được từ trong miệng ông ta tản mác ra từng trận hôi thối.

 

Chưa chuẩn bị tâm lý cho mùi hôi thối đột ngột này, cộng với sự căng thẳng, cô không thể nhịn được nên quay người và nôn ra ngoài.

 

Rõ ràng hành vi của mình đã chọc giận ông già, giây tiếp theo trong đầu cô vang lên giọng nói khàn khàn và nham hiểm: " ăn......"

 

" A ?" Tất nhiên tôi không nghe nhầm, cũng sẽ không ngốc nghếch ngồi đó đợi chờ ông ấy ăn.

 

Quyết định thật nhanh chóng và cơ trí, tôi lập tức nhảy lên nói với ông lão: " Ông lão, cảm ơn ông đã giúp cháu nhặt đồ uống, ông thấy đấy, hôm nay trời nhiều mây, cháu đi về trước a."

 

Ông ấy chưa kịp phản ứng thì tôi đã cầm tập phác thảo và hộp đựng bút, kẹp chai nước uống rồi chạy nhanh nhất có thể vào tòa nhà bệnh viện.

 

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

Tôi lao vào tòa nhà chỉ trong một hơi thở và gần như không còn không khí để thở.

 

Bình thường tôi cũng không tập thể dục, nên việc chạy nước rút và chạy một cách liều mạng như vậy khiến tôi gần như khuỵu gối ngay khi bước vào tòa nhà.

 

Tầng một có rất nhiều người đang xếp hàng chờ đăng ký, nghe tiếng ồn ào của họ, tôi càng bạo dạn hơn, đứng đó và quay người lại từng chút một để nhìn về hướng khu vườn.

 

Thời tiết thay đổi nhanh chóng đã bao phủ bên ngoài tòa nhà một lớp sương mù mỏng, ông lão cũng mặc áo bệnh viện sọc xanh, xuyên qua tán cây không thể nhìn thấy ông.

 

Tôi quay đầu lại nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của ông nên thở phào nhẹ nhõm.

 

Đúng lúc này một tia sét xé toạc bầu trời chiếu sáng gần hết nữa bầu trời và khiến tôi có thể nhìn rõ khung cảnh trong khu vườn.

 

Ông lão đang đứng bên chiếc ghế dài dưới gốc liễu, nhìn thẳng về phía tôi.

 

Khi trời sáng hơn một chút, rõ ràng là ông ấy đã chú ý đến tôi, và cái miệng vốn đã đóng giờ lại mở ra.

 

Ông ấy bước về phía trước một bước, bước chân kia rất chậm.

 

Tôi hoảng sợ chạy về phía thang máy, tình cờ thang máy dừng lại ở tầng 1. Run rẩy ấn ba lần, vừa ấn nút thang máy, cửa thang máy mở ra theo phản xạ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/soi-to-hong-dat-quy/chuong-3-tam-biet-ong-lao.html.]

 

Một người phụ nữ thấp, mập, mặc đồ y tá đứng đó, thấy tôi định đi vào liền hỏi: " Ở tầng nào ?"

 

Tôi đã bước vào một chân và trả lời: " Tầng 13."

 

Y tá đáp: " Được."

 

Và ngay khi tôi nhìn lên, vừa thấy cô ấy đang cười toe toét với mình. 

 

Tôi đang đứng trong thang máy rồi, nhìn hàm răng nhọn và màu nâu vàng của cô y tá. 

 

Ngoại trừ ngoài tôi và cô ấy trong thang máy không có người thứ ba.

 

Tầng một rõ ràng có rất nhiều người ra vào nhưng lại không có ai đi thang máy ! Trước thang máy cũng có rất nhiều người đi ngang qua. Nhưng không một ai liếc nhìn bên này.

 

Cô y tá giơ tay ấn nút đóng.

 

Vì bệnh viện phải khiêng cáng, giường đẩy và xe lăn lên lầu nên thời gian cửa thang máy tự động đóng hơi chậm.

 

Thừa dịp trước khi cửa thang máy đóng lại, tôi lần nữa né ra khỏi thang máy, bả vai bị cửa thang máy đập vào, chai nước đang kẹp dưới nách bị rơi xuống đất.

 

Tôi thậm chí còn không có ý định nhìn lại, nên liều mạng quay người dùng hết sức chạy về phía cầu thang bộ.

 

Dù sao khu vực đăng ký cùng khu vực chờ đợi rất gần cầu thang bộ, đây cũng là nơi tốt để lớn tiếng nói chuyện điện thoại . Ngoài ra còn có khu vực hút thuốc nên có rất nhiều người.

 

Điều tôi thích nhất bây giờ là đám đông, nó chứng minh hoàn toàn cho câu nói "con người là sinh vật xã hội" .

 

Đẩy cửa cầu thang bộ ra, một hơi chạy lên tầng 6, có rất nhiều người đi ngang qua, tôi còn đụng vào một vài người, nhờ có mặc quần áo bệnh nhân nên những người bị đụng phải chỉ mắng tôi vài câu rồi bỏ đi.

 

Nỗ lực để leo lên một tầng tiếp theo nhưng chân đã run rẩy đến mức không còn hình dáng, thật sự là không đi được nữa.

 

Cửa ra vào của cầu thang bộ ở tầng 7 có treo một hộp đèn màu xanh nhạt có in chữ " khu trẻ em", tôi định vào trong nghỉ ngơi một chút.

 

Đẩy cửa cầu thang bộ ra, đúng như dự đoán, khu vực nghỉ ngơi đối diện với cầu thang bộ đã chật kín người, đây là nơi náo nhiệt nhất trong bệnh viện. 

 

Khi nhìn thấy tôi mặc quần áo bệnh nhân bước vào, mấy người ở gần cầu thang bộ liếc nhìn tôi rồi lập tức quay đi, đối với họ tôi là ai không quan trọng. Nhưng bây giờ tôi nhìn họ rất thân thiết, một đám đông thật là một nơi tuyệt vời ! 

 

Các ghế trong khu vực chờ, bắt đầu từ giữa, nửa quay về bên trái nửa quay về bên phải.

 

Bên trái là khu vực dành cho bà bầu, bên phải là khu vực dành cho trẻ em. 

 

Thời tiết xấu cũng không làm giảm lượng người ở đây, thật vất vả cuối cùng tôi cũng tìm được một chỗ trống ở khu dành cho trẻ em bên phải, vừa ngồi xuống tôi bắt đầu hồi hộp khám phá xung quanh.

 

Bất cứ ai cũng có thể bất chợt cười toe toét với tôi, chẳng hiểu sao cứ cười mãi.

 

Tôi tin chắc mình không thể bị đả kích nữa nếu không tôi thật sự phải đến khoa mắt, khoa não và khoa thần kinh để kiểm tra. 

 

Cảnh giác quét mắt với những người ngồi trong khu vực chờ, rađa thần kinh hoạt động hết công suất.

 

Đúng lúc này, tại chỗ thu phí, đăng ký, một người phụ nữ ngồi trên xe lăn quay lưng về phía tôi, khiến cô chú ý.

 

Tóc của cô ấy dài đến mức gần như vướng vào bánh xe lăn.

Loading...