Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Chương 22: Tại quán cà phê góc phố

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-20 20:48:11
Lượt xem: 8

Edit: Con Kien Cang

Tôi đang mặc một chiếc áo rộng thùng thình dài gần đến đầu gối, chiếc chuông nằm trong túi quần nên không ai nhìn thấy được.

 

Ngay cả khi nhìn thấy chiếc túi phình ra, cách một lớp quần áo cũng không thể chắc chắn đó là một chiếc chuông đồng a!

 

Điều quan trọng nhất là nó không hề reo kể từ khi tôi mang theo bên mình, làm sao người đàn ông này lại nghe thấy tiếng chuông?

 

Sau đó tôi lại nghĩ, có lẽ anh ta không phải nói về chiếc chuông đồng trên người tôi?

 

Ngay khi đang nghĩ vậy, ngẩng đầu lên liền đụng phải ánh mắt của anh ta.

 

Đôi mắt sâu thẳm của anh ta dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, sau khi nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ta thoáng nhìn về eo tôi.

 

Chỉ cần một ánh mắt như vậy, cũng đủ cho tôi hiểu ngay là anh ta đang nói về chiếc chuông đồng đó!

 

Khúc Lâm Tử rất không hài lòng với hành động thì thầm của hai người chúng tôi, cô ta cố tình dậm mạnh giày cao gót bước tới bên cạnh người đàn ông đó, trợn mắt nhìn tôi rồi quay sang nói với anh ta một cách quyến rũ: "Thu Mặc, thời gian của em còn chưa hết đâu....."

 

Lúc này anh ta dường như mới nhớ đến sự tồn tại của cô ta, có chút bất mãn nhìn về phía cô ta.

 

Sau khi nhận được sự chú ý của người đàn ông, cô ta mới nói một cách nũng nịu: "Thu Mặc, cô ta có thể đến đây để lấy tin tức, anh phải giúp em a."

 

"Cô cũng biết cũng chỉ là có thể, mà tôi tin tưởng cô Tô Ly sẽ không làm như vậy, tôi không muốn có người ở khách sạn của tôi làm ầm ĩ. Nếu cô hiểu được điểm này, cô có thể trở về phòng của mình" Giọng điệu của anh ta rất cứng rắn, Khúc Lâm Tử không có chỗ để phản bác chút nào.

 

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

Nói xong, người đàn ông liếc nhìn tôi, gật đầu rồi quay người bước đi.

 

Trước khi đi, anh ta để lại cho tôi một nụ cười không rõ ý nghĩa, khóe miệng anh ta không cử động nhiều, nhưng tôi cảm nhận rõ ràng anh ta đang mỉm cười.

 

Khúc Lâm Tử trừng mắt nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "Cô tốt nhất nên thành thật."

 

Sau đó cô ta chạy vài bước đuổi kịp người đàn ông, ra vẻ nũng nịu.

 

Họ vừa bước đi, tôi thở dài một hơi, bước chân chạy ra khỏi khách sạn.

 

Sau khi lang thang trên phố đi bộ ở ngã tư vài lần, tôi chợt nhớ ra điều gì đó.

 

Người đàn ông kia cuối cùng đã gọi tên tôi!

 

Khi đó, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là nhanh chóng giải quyết vấn đề này và không muốn trêu chọc phiền phức, ý thức của tôi đang ở trạng thái đi vào cõi thần tiên, bây giờ đã bình tĩnh lại, tôi mới phát giác ra anh ta biết tôi!

 

Tuy nhiên, tôi không có ấn tượng gì về anh ta cả. Chẳng lẽ trí nhớ của tôi bị mất một đoạn nào rồi?

 

Tôi cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

 

Đầu tiên tôi đến hiệu thuốc mua túi chườm đá để chườm lên tay, sau đó tùy ý tìm một quán cà phê trên phố, sau khi gọi cà phê và bánh ngọt, tôi ngồi ở cửa nhìn người qua đường, tiêu hóa xem chuyện gì đã xảy ra mấy ngày trước.

 

Tôi lấy tấm danh thiếp mạ vàng mà người đàn ông đưa cho tôi từ trong túi ra, trên đó viết: Diệp Thu Mặc, chủ tịch tập đoàn Diệp.

 

Tôi uống một ngụm cà phê latte đá, lạnh đến mức răng cửa và thái dương của mình hơi đau, cũng không nhớ giữa bản thân và anh ta có qua lại gì. 

 

Lấy điện thoại di động ra bấm vài lần trên màn hình để tìm ra thông tin về người đàn ông độc thân hoàng kim này, tư liệu của tổng tài tập đoàn cũng không khó tìm.

 

Đừng nói tuổi tác, chiều cao, cân nặng, chòm sao, còn giới thiệu chi tiết thích ăn gì, ghét động vật gì, kể cả cuộc sống của anh ta từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành.

 

Tôi so sánh thì thấy rõ quỹ đạo phát triển cuộc đời của chúng tôi không khớp nhau, không có cơ hội quen biết nhau chút nào.

 

Đánh giá từ thông tin của anh ta, vì tên anh ta cũng có chữ "Mặc", có lẽ anh ta không phải là "Mặc" người đã giúp đỡ, cùng tôi trưởng thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/soi-to-hong-dat-quy/chuong-22-tai-quan-ca-phe-goc-pho.html.]

 

Tuy nhiên không cần phải khó khăn làm gì, việc suy đoán cũng vô ích.

 

Có vẻ như Diệp Thu Mặc rất tin tưởng mình sẽ tìm anh ta, chuyện này sau khi ổn định lại đi hỏi anh ta cũng chưa muộn, chẳng phải anh ta đang rất mong chờ sao?

 

Nắng chiều chói chang khiến tôi không thể mở mắt khi ngồi trước cửa quán cà phê.

 

Tiếng ồn ào của mọi người xung quanh, cảm giác ánh nắng chiếu trực tiếp, tiếng ồn ào của xe cộ tới lui vậy mà khiến tôi cảm thấy dễ chịu đôi chút. Tôi đã từng thích ở nhà một mình, nhưng bây giờ tôi luôn sợ những yêu ma quỷ quái đó sẽ đến tận cửa nếu tôi ở một mình.

 

Tôi không biết phải làm gì tiếp theo.

 

Mẫn Nhạc Linh nói cô ấy đã xử lý Lưu Tiên, tôi có thể hiểu xác sống kia không còn tồn tại nữa.

 

Nếu đúng như vậy thì tôi và Lê Cẩn thì sao?

 

Dưới sự kiểm soát của Lưu Tiên, Phương Viên Viên bị mắc kẹt trong trận pháp ở biệt thự không thể thoát ra ngoài. Nếu như chồng Lê Cẩn đi công tác về phá hủy trận pháp, Phương Viên Viên có thể tự do đi lại, sẽ đi tìm Lê Cẩn hay là tôi? Liệu cô bé có còn coi tôi là người thế thân cho Lê Cẩn không?

 

Tôi hối hận vì đã không hỏi Mẫn Nhạc Linh chi tiết về vấn đề này, bây giờ thì đã quá muộn để nghĩ đến một vấn đề quan trọng như vậy.

 

Tôi nằm xuống chiếc bàn gỗ có chút nóng, thở dài thật sâu, cảm thấy cuộc sống thật khó khăn a!

 

Bị trường đại học đình chỉ dạy học, thành phố xa lạ này dường như đã mất đi ý nghĩa đối với tôi, tôi không biết nên ở lại đây, hay du lịch vòng quanh hoặc là trở về quê.

 

Tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột, để tôi một người luôn sống trong khuôn viên trường, ngay lập tức mất phương hướng, tôi chưa bao giờ có cơ hội để nghĩ về những vấn đề này.

 

Tôi là người hài lòng với hiện trạng hơn nữa không quá ưa thích hoàn cảnh xa lạ, tôi không ngờ cuộc sống của mình lại bị xáo trộn chỉ vì giúp đỡ một người được gọi là bạn.

 

Ngay lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì một đĩa bánh kếp được đặt trước mặt tôi, sau đó, một người đã chặn ánh sáng mặt trời trước mặt tôi.

 

"Hạ Nhất Phàm?"    [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]

 

"Không ngờ lại gặp em ở đây." Hạ Nhất Phàm ngượng ngùng cười, ngồi đối diện tôi nói: "Văn Tĩnh rất thích món điểm tâm này ở đây."

 

Anh ta đặt mấy cái túi trên tay lên cái ghế bên cạnh, trong mấy cái túi đều chứa đầy thức ăn.

 

Tôi đẩy đĩa bánh kếp trở lại cho anh ta và nói: "Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không thích bánh kếp sầu riêng".

 

Hạ Nhất Phàm hơi sửng sốt, lập tức bất đắc dĩ cười khổ một tiếng nói:: "Anh biết em vẫn còn giận anh và Văn Tĩnh, nhưng anh cũng không có biện pháp nào..."

 

Ba của Hạ Nhất Phàm là hiệu trưởng trường nơi tôi làm việc trước đây, tôi là từ học sinh được bầu lên làm giáo viên, ba anh ta rất coi trọng tôi.

 

Tôi và anh ta cách nhau chưa đầy hai tuổi, anh ta bắt đầu theo đuổi tôi một cách điên cuồng sau khi biết tôi được một tháng.

 

Đối với tôi, một kẻ ngốc trong tình yêu, cách anh ta tấn công mạnh mẽ như vậy cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. 

 

Nhưng không thể không nói, Hạ Nhất Phàm là một người có trái tim ấm áp, làm người cũng rất ngay thẳng, tính cách của anh ta là khi đã nhận định điều gì đó thì sẽ làm mọi cách để đạt được điều mình muốn.

 

Thành thật mà nói, sau ba tháng anh ấy cho tôi ăn sáng, mỗi ngày đều gửi tin nhắn chúc tôi ngủ ngon, mang ô khi trời mưa và ở bên tôi khi tôi ốm, trái tim tôi có chút rung động.

 

"Mặc" lớn lên cùng tôi, trong mọi hoàn cảnh không bao giờ rời xa tôi, nhưng tôi thực sự bị người đàn ông ấm áp này làm cho rung động.

 

Hạ Nhất Phàm rất năng động và vui tính, được một người như vậy quan tâm và bảo vệ quả thực sẽ khiến mình cảm thấy hạnh phúc lạ thường.

 

Nhưng đúng lúc tôi đang do dự thì ngày đó đã đến.

 

 

Loading...