SỜ CÁ KHÔNG BAO GIỜ LƯỜI BIẾNG - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-09-11 08:04:37
Lượt xem: 130
May quá may quá, hai tay hai chân vẫn còn.
Ngoài cửa sổ, có vẻ như trời vừa mưa xong.
Những tia nắng mỏng manh xuyên qua tầng mây chiếu lên người tôi.
Ấm áp, vừa phải.
Tôi trở mình, định nằm thêm chút nữa rồi dậy.
Nhưng ngay sau đó, tầm mắt lại bị ánh sáng lấp lánh bên cạnh giường thu hút.
Bất chợt, tôi lại tràn trề sức lực.
Tôi bật người dậy như một chú cá.
Tim đập thình thịch, tay run run.
Chiếc két sắt rỉ nước chứa đầy trang sức và châu báu, lập lòe lóa mắt.
Có vài món trông quen mắt đến lạ.
Như thể đã từng thấy ở đâu đó.
Tôi vò đầu bứt tai độ nửa phút.
À, tôi nhớ rồi.
Tin tức có đề cập đến.
Phòng sưu tập của một đại gia đã bị trộm khoắng sạch, toàn bộ tang vật đều không rõ ở đâu.
Ông đại gia mất của còn treo thưởng.
Có lẽ trong quá trình vượt biển, tên trộm đã bị lật thuyền.
Những món đồ này theo lẽ tự nhiên chìm xuống đáy biển.
Nếu tôi mang chúng ra khỏi đảo, có lẽ còn chẳng qua nổi hải quan.
Sau đó chỉ còn cảnh khóc lóc trong t-ù mà thôi .
Đang phiền não thì Quý Vũ mở cửa bước vào.
Anh cúi đầu, giọng trầm trầm: "Xin lỗi, tôi không cố ý."
"Tôi không biết con người lại yếu ớt như vậy."
Thái độ kể cũng chân thành.
Tôi không biểu lộ cảm xúc gì: "Lại đây."
Anh chần chừ một lúc, rồi từ từ di chuyển từ chỗ cửa đến trước mặt tôi.
Tôi vẫn không biểu lộ cảm xúc: "Cúi đầu."
Anh ngoan ngoãn cúi đầu.
Tôi bất ngờ nhảy lên, hai tay chộp lấy má anh.
"Cho anh véo này, cho anh hại tôi này."
"Vô văn hóa đúng là đáng sợ, hôm nay tôi đã cảm nhận được rồi."
Quý Vũ không cam lòng, phản bác: "Tôi là người cá, cần gì văn hóa."
Nói có lý lắm, lần sau đừng nói nữa.
Tôi mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.
Suy đi tính lại, trân châu vẫn là ổn áp hơn.
Vừa không phải lo khóc trong t-ù, vừa không phải nhảy xuống biển.
Tôi ngẩng đầu: "Tôi không cần thứ khác, tôi chỉ cần trân châu."
Nói rồi, tôi đau lòng đẩy cái két sắt bên chân về phía Quý Vũ.
Anh vô thức lùi một bước về phía cửa, ánh mắt bỗng dưng lảng đi.
Muốn chạy à, không có cửa đâu.
14.
Tôi nhanh tay lẹ mắt lao đến cửa, đóng sầm cửa lại.
Nghe thiên hạ đồn, nước mắt của người cá chạm vào nước sẽ biến thành trân châu.
Còn lý do để rơi lệ ư?
Tôi rất chi là hiểu lòng người: "Không sao đâu, nếu anh không khóc được, tôi có thể giúp."
Bàn tay đang buông thõng bên hông không biết từ lúc nào đã chạm vào phần eo của anh.
Bà bà từng lén bảo với tôi rằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/so-ca-khong-bao-gio-luoi-bieng/chuong-8.html.]
Chỗ nhạy cảm nhất của người cá ngoài đuôi ra, chính là eo.
Bao khóc luôn.
Tôi thô bạo đẩy Quý Vũ vào bồn tắm.
Anh hoàn toàn ngơ ra, quên cả việc chống cự.
Nước trong bồn dần dần dâng lên.
Hơi nước làm mờ tầm nhìn, bầu không khí có phần kỳ lạ.
Mặc kệ, cứ chọc thử rồi tính.
Ngón tay tôi chạm vào làn da ấm nóng.
Cả người Quý Vũ run lên, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Giọng anh khàn khàn: "Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Có gì mà không suy nghĩ kỹ chứ.
Tôi gật đầu qua loa: "Anh làm được không, nhanh lên, tôi đang vội."
Sau đó tôi vùi đầu mà "chọc".
…
Sao chẳng ai nói với tôi rằng đó là hành động kiếm bạn tềnh của người cá cơ chứ!
Nhưng mà tôi cũng rất hài lòng.
Lúc ấy, ở sân sau của nhà trọ.
Một con rùa biển đang nằm sấp trên ghế dài, uể oải phơi nắng.
Nó cảm thán: "Xong việc phất áo đi, giấu kín công cùng danh."
15.
Vào một buổi chiều tôi đang bắt cua ở bãi biển, một con thuyền dần dần cập vào hòn đảo nhỏ.
Người dẫn đầu là chị Lý, quản lý của tôi.
Chị là một trong số ít người thực sự quan tâm đến tôi.
Vì chuyện gia đình, chị Lý không cùng tôi vào đoàn phim.
Vừa gặp tôi, chị đã ôm chầm lấy tôi với vẻ xót xa.
"May quá, em không sao! Nhìn em kìa, gầy đi nhiều rồi..."
Trôn tôi chẳng những không gầy, mà còn mập lên một vòng.
Chị nghẹn lời, không nói tiếp mấy câu trái lương tâm nữa.
Những ngày ở trên đảo, ban ngày tôi bắt cua, đào hố.
Ban đêm, ngồi bên đống lửa trại hứng gió.
Còn có cả trai đẹp trong lòng.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn phải rời đi.
Còn Quý Vũ, chú định chỉ có thể ở lại đây
Anh đã kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện về người cá.
Biển cả vô tận, những con sóng tự do tung hoành.
Và... sinh mệnh dài đằng đẵng.
Chị Lý bảo tôi, thuyền sẽ rời đi vào tối nay.
Tôi đồng ý.
Không chút do dự.
Đau dài không bằng đau ngắn.
---
Về đến nhà trọ, bà bà tinh ý chỉ tay về phía phòng tôi.
Mở cửa là Quý Vũ với đôi mắt đỏ hoe.
Anh hỏi: "Tối nay em sẽ đi à?"
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Anh đặt một chiếc túi to vào tay tôi.
Bàn tay buông xuống lại bướng bỉnh nắm lấy một góc túi.