Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa - Chương 39: Về nhà bố mẹ đẻ 2
Cập nhật lúc: 2024-12-19 16:25:03
Lượt xem: 677
Dù sao có thể trở thành giáo viên mà không cần thực tập, hơn nữa lớp học mẫu giáo đơn giản lại nhẹ nhàng, mặc dù tiền lương không cao, nhưng sau này muốn dạy tiểu học hay trung học cơ sở đều sẽ là có lợi thế.
Nhưng không ngờ Bùi Duật Sâm đã giới thiệu cho cô cơ hội dạy tiểu học. Đương nhiên bây giờ cô không cần phải đi đến nơi này nữa.
Nhưng cơ hội tốt như vậy, không thể lãng phí được.
Tống Ngôn đảo mắt một vòng rồi nói: "Tôi có một yêu cầu, làm phiền cô chuyển lời giúp tôi với lãnh đạo của các cô. Nếu ông ấy chấp nhận, tôi sẽ đồng ý đưa Tiểu Bảo quay lại."
Đối phương sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, im lặng nghe cô nói.
Trở vào trong nhà, Tống Ngôn vội vàng đi vào phòng bếp nấu ăn.
Bởi vì Bùi Duật Sâm nói muốn đi thăm gia đình bố mẹ cô, cho nên hôm nay cô phải làm nhiều việc hơn một chút, bởi vì ngồi xe buýt đến bên chỗ bọn họ thì sẽ phải mất gần bốn tiếng đồng hồ.
Trên đường chắc chắn sẽ đói bụng.
Tống Ngôn suy nghĩ một chút, đập mấy quả trứng, nhào bột mì, rán mấy cái bánh trứng.
Mặc dù thịt gà trong món hầm trước đó đã ăn hết nhưng nước canh còn thừa lại không ít
Tống Ngôn nấu hai bát miến nước canh gà rồi bảo hai đứa trẻ bưng ra ngoài ăn.
Bản thân lại tiếp tục nấu ăn.
Có bốn người, cô phải nấu không ít.
Cũng may trong nhà có một hộp cơm cách nhiệt bằng thép không gỉ, đây là quân đội cấp cho Bùi Duật Sâm năm năm trước, anh ta chưa bao giờ sử dụng, đã để trong nhà không biết bao lâu, Tống Ngôn nghĩ đến đôi khi Tiểu Bảo đi học đói bụng, cho nên lấy ra rửa sạch sẽ, định làm hộp cơm cho cậu bé mang theo.
Ngồi trên xe không cần ăn quá nhiều.
Tống Ngôn nghĩ tương lai trẻ con đều rất thích ăn gà rán, cho nên cô cắt rất nhiều thịt nạc, bọc trong bột mì rồi chiên ngập dầu.
Loại thịt giòn này có hương vị không thua kém gì gà rán, rất nhiều người đều thích ăn.
Hơn nữa còn có chất dinh dưỡng.
Cô chiên một bát đầy rồi đặt vào hộp cơm, bên cạnh là cơm.
Chỉ ăn thịt quá ngán cho nên Tống Ngôn còn xào một ít rau xanh.
Tiểu Bảo kén ăn, không thích ăn rau, đây là một thói quen không tốt.
Phía trên bỏ một ít canh gà, mặc dù không có thịt gà nhưng có một ít đậu phụ nấm trắng cũng vô cùng tươi non.
Sau khi chuẩn bị bữa trưa đầy đủ dinh dưỡng cho con trai, Tống Ngôn lại gói thêm mấy cái bánh rán.
Cơm chỉ đủ cho hai đứa trẻ, cô không muốn thiên vị chỉ để một mình Tiểu Bảo ăn.
Nhưng cô không quan tâm Bùi Duật Sâm nhiều như vậy, bản thân cô cũng chỉ ăn bánh rán, làm sao có tâm trí làm bữa trưa cho anh ta?
Ăn sáng xong, thuốc của Tống Ngôn cũng đã sắc xong.
Cô nín thở uống một hơi hết cạn, Bùi Duật Sâm cũng đã quay trở về.
Tống Ngôn vội vàng xách theo hộp cơm và bình sữa bước ra ngoài, trên tay còn treo một cái cặp sách nhỏ.
Vừa vặn có thế đựng một bình sữa.
Cô lấy áo khoác ra mặc cho Tiểu Bảo, hôm nay trời không lạnh, bên trong mặc một cái áo ngắn, bên ngoài mặc một cái áo khoác là đủ rồi.
Đôi giày của Tiểu Bảo đi sẽ phát ra tiếng động, cậu bé vừa xỏ giày vào đã đi tới đi lui trước mặt Bùi Quý Xuyên, sợ cậu ta không nhìn thấy đôi giày mới của mình.
"Tiểu Bảo, đeo cặp sách nhỏ vào, chúng ta sẽ đến nhà ông bà ngoại."
Tiểu Bảo mang đôi giày mới lạch bạch chạy tới, duỗi bàn tay nhỏ bé ra, để Tống Ngôn khoác cặp sách vào sau lưng.
Rồi mới đưa tay ôm lấy bình sữa của mình.
Trước ánh mắt hâm mộ của Bùi Quý Xuyên nhìn sang, sống lưng cậu bé ưỡn thẳng lên.
Bùi Duật Sâm trở về đã nhìn thấy cảnh này.
Tiểu Bảo mang cặp sách nhỏ, trên cổ đeo bình sữa, mặc quần áo và đi giày mới, sắc mặt có vẻ hưng phấn hơn một chút, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Tống Ngôn đang buộc tóc trước cái gương treo trên tường, cô đứng thẳng tắp, dáng người mảnh khảnh, cả người lộ ra vẻ cao gầy.
Có lẽ là do đã uống thuốc mấy ngày nay nên khí sắc trên khuôn mặt Tống Ngôn khá hơn trước đó một chút.
Bởi vì hôm nay về quê nên Tống Ngôn không mặc váy, mặc một cái quần ống rộng thoải mái, bên trên là áo sơ mi trắng, nhét một nửa vào quần, vòng eo đầy đặn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Mái tóc được buộc cao, nhìn cô có vẻ trưởng thành và tràn đầy năng lượng.
Tống Ngôn buộc tóc xong, quay đầu nhìn anh ta: “Anh đã mua đồ xong chưa?”
Bùi Duật Sâm đặt đồ vật trong tay xuống, Tống Ngôn nhìn xem, là một hộp sữa bò, một cái chân lợn và một hộp thuốc lá.
“Sao anh mua nhiều thế?” Không nói thịt, sữa và t.h.u.ố.c lá ngon như vậy đều là những thứ mà người trong nhà cô sẽ không bao giờ mua.
"Không nhiều, đã nhiều năm rồi không tới thăm hỏi, anh làm con rể thật là không phải."
Nếu như không phải đường sá quá xa xôi, không dễ mang theo quá nhiều đồ, Bùi Duật Sâm sẽ mua thêm nhiều một chút.
Tống Ngôn có chút kinh ngạc, chẳng lẽ cô nhớ nhầm sao? Ở kiếp trước, Bùi Duật Sâm không nhiệt tình như vậy với nhà mẹ đẻ của cô.
Lần này trở về chủ yếu để xem tình hình trong nhà, cũng muốn hỏi tại sao năm đó bố mẹ cô nhất quyết bắt cô lấy chồng nhưng lại không cần sính lễ của cô.
Kiếp trước cô chưa từng hỏi qua, dù sao cô cho rằng mình gả cho người ưu tú đã rất thoả mãn.
Sau đó, cũng không bao giờ nghĩ tới tương lai của mình, chỉ một lòng đắm mình vào cuộc sống nội trợ trong nhà.
Nhưng kiếp này thì khác, hiện tại cô muốn tự lập tự chủ, muốn tự mình kiếm tiền, ít nhất là phải nuôi được Tiểu Bảo. Mà thời gian này, cô còn muốn đi học, nếu như có cơ hội, cô mong muốn có được tấm bằng đại học, như vậy con đường sau này sẽ càng có nhiều cơ hội hơn.
Dù sao thì cô cũng chỉ tốt nghiệp cấp ba, bây giờ coi như không tệ, nhưng sau này đừng nói đến trình độ cấp ba, cho dù là đại học cũng có thể bị người khác coi thường.
Lúc ấy, những người có thể trở thành giáo viên dạy cấp ba đều là trình độ thạc sĩ trở lên.
Tống Ngôn muốn cho con trai mình có một cuộc sống tốt hơn, cô nhất định phải leo lên cao.
Cô cầm lấy chìa khóa, nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Nói xong, Tống Ngôn chú ý tới Bùi Quý Xuyên vẫn còn đứng ngây ngốc.
Thật ra cô cũng không muốn dẫn cậu bé đi theo, nhưng nếu mẹ chồng biết chuyện này, có lẽ sẽ lại gây chuyện ồn ào, đều cậu bé ở nhà một mình, Tống Ngôn cũng không yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì, cô sẽ là người phải gánh chịu trách nhiệm.
Nhà cô thực ra cũng không xa lắm, chỉ là hiện tại đường không tốt, nửa đường còn phải đổi xe hai lần mới có thể về đến nhà.
Thời gian một ngày chắc chắn là không đủ.
Để nam chính ở nhà một mình suốt một buổi tối, đúng là không thể nào yên tâm.
Cô nói: “Cháu không muốn đi sao?”
Bùi Quý Xuyên sửng sốt một lúc, sau đó định thần lại, cả người đều sửng sốt, trên mặt hiện đầy vẻ khó tin: "Cháu, cháu cũng có thể đi sao?"
Tống Ngôn nghĩ đến điều gì đó, cười nói: "Đương nhiên."
Bùi Quý Xuyên vô thức nhìn sắc mặt Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo không vui.
Cậu bé bĩu môi quay người đi.
Hai người này thực sự là từ nhỏ đã luôn đối đầu với nhau.
Tống Ngôn bất lực lắc đầu, bảo Bùi Quý Xuyên đi thay quần áo.
Thấy cậu vẫn mặc bộ quần áo cũ trước đó, cô cau mày: “Bà nội mua cho cháu quần áo mới, sao cháu không mặc?”
Cô đã từng thấy Vương Diễm Mai mua cho cậu bé quần áo mới nhưng đứa trẻ này chưa bao giờ mặc.
Chẳng lẽ sợ cô suy nghĩ sao?
Làm ơn đi, nếu cậu bé không mặc, đối với cô mà nói mới chính là phiền phức.
Nếu để Vương Diễm Mai nhìn thấy, sợ rằng lại cảm thấy mình vung sắc mặt với cậu bé..
Tống Ngôn cảm thấy làm mẹ nuôi quá khó khăn.
Làm một bà mẹ nuôi độc ác càng khó hơn.
Bùi Quý Xuyên nhìn vẻ mặt này của cô, lại nhìn Tiểu Bảo một chút, quay người lại thay quần áo mới.
Không thể không nói, nam chính ddusng là nam chính, vừa mặc quần áo mới vào, khí chất đã khác ngay.
Sau khi cả nhà thu dọn đồ đạc xong, Tống Ngôn khóa cửa, bắt đầu xuất phát
Từ đây đến nhà ga phải mất một giờ, Bùi Duật Sâm xách theo đồ đạc không tiện, cho nên anh đã bỏ tất cả vào một cái túi da rắn. Anh ta mặc áo quần bình thường, vác cái túi xách da rắn lại không cảm thấy có gì ngượng ngùng.