Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa - Chương 28 Coi như anh ấy đã chết

Cập nhật lúc: 2024-12-19 16:12:21
Lượt xem: 838

Thím Lỳ là một người trong số đó.

Bởi vì bà ấy cũng là nhìn thấy Tống Ngôn đưa con mình tới đó, mới đi theo đưa cháu trai Thiết Trụ vào.

Ai mà biết được, vừa vào học đã xảy ra chuyện như vậy, cũng cảm thấy bất bình thay cho Tống Ngôn.

Lúc này bà ấy là người dẫn đầu mắng lớn tiếng nhất.

“Đúng vậy, nếu không phải vì là người một nhà, lấy của tôi nhiều tiền như vậy, tôi đã sớm báo cảnh sát bắt chị rồi,” Cô nói.

Sắc mặt Bùi Thuỷ Thuỷ tái xanh.

Sắc mặt Từ Tú giống như một quả dưa chuột già.

Cảm thấy rất mất mặt.

Bùi Thuỷ Thuỷ là chị chồng cả, Tống Ngôn là em dâu của cô ta, kết quả tới nhà chẳng những mời vào trong ngồi, còn nói năng không khách sáo như vậy.

Nhìn thấy ngoài cửa có người ngồi xổm đánh răng rửa mặt, cô ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Từ Tú là chủ nhiệm một trường tiểu học, bình thường đều là người khác tới cửa tìm bà ta, nào có chuyện bà ta tìm tới cửa nhà người khác?

Bà ta véo sau lưng con dâu một cái, bảo cô ta đừng nói nhảm, nhanh chóng khuyên nhủ Tống Ngôn.

Bùi Thuỷ Thuỷ đau đớn tới khuôn mặt nhăn nhó, đành phải cắn răng nói: "Tống Ngôn, chúng ta tạm thời không đề cập đến chuyện này, tôi nhất định sẽ tìm cách trả lại tiền cho cô."

"Tôi đến gặp cô là có một chuyện rất quan trọng. Tôi nghe nói Tiểu Bảo đi học ở lớp mẫu giáo, bây giờ vì chút chuyện ngoài ý muốn mà bị đuổi khỏi trường. Nhưng cô yên tâm, chuyện này tôi đã nói với mẹ chồng rồi, bà ấy rất sẵn lòng giúp đỡ cô, ngày mai cô có thể đưa Tiểu Bảo quay lại lớp học."

Giọng điệu cô ta đầy vẻ bố thí.

Tống Ngôn nghe xong.

Không có biểu cảm gì: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Bùi Thuỷ Thuỷ sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn vẻ mặt của Tống Ngôn.

Kỳ lạ, lúc này cô nghe nói như vậy, chẳng phải nên mang ơn cảm tạ bọn họ sao?

Tại sao lại có phản ứng này?

Cũng không trách Bùi Thuỷ Thuỷ, dù sao lúc đó cô ta cũng không có mặt, chỉ nghe nói sự việc đã gây ra ồn ào lớn, hoàn toàn không hề biết rằng lúc đó Tống Ngôn đã từ chối sự giúp đỡ của Chu Đại Quân.

Đương nhiên lúc này cô cũng coi thường sự bố thí của cô ta

“Không phải cô đang gây ầm ĩ vì muốn để Tiểu Bảo đi học sao?”

"Tôi muốn đưa Tiểu Bảo đi học, nhưng không có nơi rách ná nào cũng xứng đáng để tôi bỏ tiền ra cho thằng bé vào học, chỗ này không giữ người tự khắc sẽ có chỗ khác giữ người, vi sao tôi nhất định phải quay lại?”

Tống Ngôn xua tay nói: “Nghe nói dì lớn của con, Đại Tráng, cũng học ở đó, dì ấy sáu tuổi, còn chưa biết viết tên. Vốn ta còn tưởng dì ấy có gen xấu, bây giờ mới biết.” Hóa ra việc dạy học quá kém ”.

“Nếu bây giờ chị cả tranh thủ thời gian đưa Đại Tráng đến trường khác, có lẽ còn có thể kịp thời cứu vớt một chút, nếu không, sau này thẳng bé không thể theo kịp những người khác, trở thành học sinh kém cỏi nhất thì sẽ rất tệ. Dù sao chị cả cũng là giáo viên, con cái lại kém cỏi như vậy, chắc chắn sẽ rất mất mặt.”

Trong lời nói của cô không hề có một chữ thô tục nào.

Nhưng lại mắng chửi cả nhà Bùi Thuỷ Thuỷ một trận.

Bùi Thuỷ Thuỷ tức giận đến đầu bốc khói, suýt chút nữa không nhịn được xông vào tát cô một cái.

Nhưng quay đầu nghĩ lại, cô ta lại cảm thấy lời Tống Ngôn nói rất có lý.

Con trai cô ta được gửi đến lớp mẫu giáo từ khi mới bốn tuổi, hiện tại cũng đã sáu tuổi, sang năm sẽ vào lớp một.

Nhưng cậu bé học ở lớp mẫu giáo đã hai năm, ngay cả tên của mình cũng không thể viết được.

Bùi Thuỷ Thuỷ đã quen với vấn đề của con trai mình, cho nên cô ta không không cảm thấy có chuyện gì.

Nhưng khi Tống Ngôn nói ra lời này, cô ta lại có chút nghi hoặc.

Trước kia Tiểu Bảo nhà Tống Ngôn còn kém hơn nhiều so với con trai cô ta, tới bốn tuổi còn chưa biết nói.

Tất cả mọi người đều cười nhạo con trai cô ngu ngốc.

Nhưng bây giờ thậm chí còn lợi hai hơn cả con trai cô ta.

Bùi Thuỷ Thuỷ nghĩ đến điều này, cũng có chút lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Mà sự giễu cợt của Tống Ngôn càng làm cho cô ta cảm thấy lúng túng..

Từ Tú thấy cô chỉ dăm ba câu đã chặn đứng Bùi Thuỷ Thuỷ tới không nói nên lời, trong lòng cũng đông cứng lại mấy phần.

Xem ra Tống Ngôn này cũng không phải là người thành thật dễ bắt nạt giống như lời đồn.

Rõ ràng là rất thông minh!

“Đồng chí Tiểu Tống, cô nói vậy cũng quá khoa trương rồi. Chủ nhiệm Chu người ta dù sao cũng đã làm công việc giáo dục bảy tám năm, còn chưa đến lượt một người ngoài chỉ trỏ. Lần này chẳng qua chỉ là một chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn mà thôi, đã bị người ta cố tình phóng đại lan truyền, cũng không biết bọn họ có tâm tư ác độc gì, đều là người ở cùng một khu nhà, sao nhất định phải làm lớn chuyện như vậy?”

Thấy mọi người xung quanh đều nhìn sang, bà ta cố tình rất lớn tiếng, giọng điệu mỉa mai, ám chỉ chuyện này chính là Tống Ngôn giở trò quỷ sau lưng.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy sự việc này có chút ồn ào quá mức.

Tuy nhiên, Tống Ngôn lại rất bình tĩnh, nếu là trước đây, cô gặp phải một người như Từ Tú, sẽ sợ hãi hơn bất kỳ ai khác.

Nhưng bây giờ lại chẳng hề có một chút cảm giác nào.

“Đúng vậy, đã làm công việc giáo dục bảy tám năm, nhưng ngay cả cộng số trong phạm vi mười cũng có thể làm sai, cũng thật sự là không hợp thói thường. Chủ nhiệm Từ còn có thể gọi sai lầm sơ đẳng như vậy thành chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, chẳng lẽ bây giờ trình độ của chủ nhiệm các người đều thấp như thế sao?”

Tống Ngôn bốn lạng địch ngàn cân đánh trả.

Sắc mặt Từ Tú lập tức trầm xuống.

Đây không chỉ mắng Chu Đại Quân mà còn mắng luôn cả bà ta.

Tống Ngôn này cũng thật là ngông cuồng!

Nhưng những người xung quanh cũng cảm thấy Tống Ngôn nói rất đúng.

Cộng trừ trong phạm vi mười, ngày cả mấy người bọn họ chưa từng đi học cùng có thể tính toán chính xác.

Tại sao một người đã làm nghề giáo dục bảy, tám năm mà vẫn có thể tính sai?

Đây không phải là quá tệ hại sao?

Mà Từ Tú vậy mà còn nói chuyện giúp người như vậy, lúc này mọi người mới nhớ tới Chu Đại Quân hình như là đối tượng của cháu gái bà ta, trước đó còn có tin tức sắp kết hôn.

Lúc này không phải bà ta muốn tìm tới gây sự với Tống Ngôn đấy chứ?

Nghe nói Chu Đại Quân cũng sắp bị sa thải.

Nghĩ đến khả năng này, những người xung quanh đều nhìn bà ta với ánh mắt khinh thường.

Sự xuất hiện của Chu Đại Quân đã phá vỡ ảo tưởng của mọi người về sự nghiệp cao cả của giáo viên.

Bà ta còn muốn nói chuyện, nhưng Tống Ngôn đã không còn kiên nhẫn được nữa..

"Hai người tìm tới đây rốt cuộc là muốn làm gì? Nếu như không phải đến trả tiền thì mời đi về cho, tôi không có thời gian tiếp đón các người.”

Nói xong cô quay người bỏ đi.

Hai người lập tức trở nên gấp gáp.

"Em dâu, cô đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói. Chúng tôi đến đây không phải để làm phiền cô, chỉ là chân thành hy vọng cô có thể quay lại, chỉ cần cô quay lại, học phí hay các thứ khác đều có thể thương lượng." Bùi Thuỷ Thuỷ nghiến răng nghiến lợi gào lên.

Tống Ngôn dừng một chút, "Chị cả, thay vì có thời gian giúp đỡ người khác, chị nên trả lại tiền cho tôi sớm một chút. Nếu không, để chuyện này ầm ĩ vượt quá tầm kiểm soát, tình hình của chị cũng không khá hơn chủ nhiệm Chu là bao."

Sắc mặt của Bùi Thuỷ Thuỷ lập tức cứng đờ.

Từ Tú cũng rất tức giận: "Con người cô sao lại không nói chút đạo lý nào như vậy? Dù thế nào đi nữa, các người vẫn là một người một nhà! Tại sao cô lại ép người quá đáng như vậy?"

"Chủ nhiệm Từ, đều là một nhà, con dâu của bà còn lấy tiền lương của con gái bà ra tiêu đấy, sao bà không cảm thấy cô ta quá đáng đi?"

"Tôi chỉ yêu cầu cô ta trả lại số tiền vốn dĩ thuộc về tôi, thiếu nợ thì trả nợ là chuyện đương nhiên, có gì mà quá đáng?"

"Cô!"

Từ Tú trừng mắt nhìn cô, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Hai người còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Tống Ngôn lại lớn tiếng nói: “Có phải các người đều nghĩ rằng chồng tôi ở bên ngoài, coi như anh ấy đã chết, cho rằng tôi dễ bắt nạt không?”

Bùi Duật Sâm mới vừa đi tới cửa nhà, đã nghe thấy những lời này.

Bước chân anh ta dừng lại. 

Loading...