SAU KHI LY HÔN, TÔI TRỞ THÀNH PHÚ BÀ - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-11-21 00:33:21
Lượt xem: 1,225
5
Tôi không dám quay đầu lại, cứ thế bước thẳng về phía trước.
Đi đến cuối hành lang, mới phát hiện ra đó là ngõ cụt.
“Ting” một tiếng, điện thoại báo tin nhắn mới.
Tôi mở tin nhắn ra.
Người có ghi chú Plan B gửi:
[Cô đi nhầm rồi, rẽ phải mới đúng đường.]
Thôi kệ, đời người cũng nhanh như thế thôi.
Về đến nhà, tôi cố lấy lại bình tĩnh.
Nhìn tin nhắn, tôi cân nhắc cách trả lời.
Dù có chút xấu hổ, nhưng đây cũng là một cơ hội để bắt chuyện, không thể bỏ qua được.
Tôi nhắn:
[Hả? Giờ mới thấy tin nhắn.]
[Bác sĩ Lý Mặc? Người tôi gặp ở bệnh viện hôm nay là anh sao?]
[Thật trùng hợp, tôi không nhận ra luôn ấy.]
Chưa bao giờ tôi thấy thời gian trôi qua chậm đến thế.
Mười phút sau, tin nhắn trả lời đến.
Chỉ có một chữ: [Ừ.]
Tôi vội nhắn lại:
[Anh đang bận à? Công việc của các anh chắc bận rộn lắm nhỉ?]
Nhắn xong, tôi tự cảm thấy mình thật giỏi bắt chuyện.
Tin nhắn khô khan như thế mà tôi cũng khéo léo bắt được đầu câu chuyện.
Lý Mặc: [Cũng không bận lắm, vừa bị đồng nghiệp kéo đi tám chuyện.]
Tôi: [Chuyện gì thế? Kể tôi nghe với?]
Cuộc trò chuyện bắt đầu rồi! Tôi thật sự giỏi quá đi!
Lý Mặc: [Họ nói hôm nay ở phòng sản khoa, có người mang canh gà đến cho tiểu tam của chồng mình.]
Tôi c//hế//t lặng.
Một lúc sau, tôi trả lời:
[Bệnh viện các anh lúc nào cũng nhiều chuyện vậy à?]
Lý Mặc: [Không hẳn, trừ khi là chuyện thật sự "nóng hổi".]
Sự im lặng của tôi vang lên như sấm.
Tôi nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-tro-thanh-phu-ba/chuong-5.html.]
[Không còn sớm nữa, bác sĩ Lý, tôi đi tắm đây. Lần sau nói chuyện tiếp nhé.]
Đặt điện thoại xuống, tôi nằm vật ra giường.
Xấu hổ, ngạt thở, ê chề.
Con người làm sao có thể mất mặt đến mức này chứ?
Nhưng… có đáng không?
Nhìn căn biệt thự mình đang ở, tôi nghĩ:
Đáng.
Những người tám chuyện kia nếu biết tôi nhận được bao nhiêu tài sản từ chồng cũ, chắc chỉ thấy tôi thật may mắn.
Lúc đó, điện thoại tôi lại nhận được một tin nhắn mới.
Triệu Tử Cần: [Duyệt Cẩn muốn uống canh gà đó nữa, ngày mai cô có thể làm thêm một lần không?]
Tôi trả lời ngay: [Được, anh muốn thêm hành lá không?]
Rời bệnh viện, trời bắt đầu mưa.
Xe của tôi đậu khá xa, tôi đang đứng nhìn màn mưa mà thở dài thì Trần Thần gọi điện đến.
Cô ấy vừa khóc lóc vừa la hét:
“Hứa Đào, tôi lại phải tăng ca rồi! Cô đi xem giúp tôi con trai tôi được không?”
“Nó đang ở bệnh viện thú y một mình, không biết có ổn không. Nó sợ nhất là trời mưa với sấm sét đó!”
Con chó của Trần Thần đang được gửi ở bệnh viện thú y ngay bên cạnh.
Tôi liếc nhìn cửa bệnh viện thú y, rồi lao mình vào cơn mưa.
Cửa được mở từ bên trong, tôi – ướt như chuột lột – bị một bàn tay kéo vào.
Người đó đưa tôi một chiếc khăn.
Tôi vừa lau đầu vừa cảm kích nói:
“Cảm ơn, cảm ơn…”
Ngẩng đầu lên, trước mặt tôi là một người đàn ông có làn da trắng, khuôn mặt đẹp trai, đường nét tinh tế.
Là Lý Mặc.
“Bác sĩ Lý? Sao anh lại ở đây?”
“Tôi làm việc ở đây.”
“Nhưng không phải anh làm ở bệnh viện Nhân Dân gần đó sao?”
“Cô từng thấy bệnh viện Nhân Dân nào có khoa Nội Động Vật chưa?”
Lý Mặc nhìn tôi với vẻ mặt bất lực.
Tôi cũng cảm thấy lúng túng.
“Nhưng tại sao các y tá bên bệnh viện Nhân Dân lại biết anh?”
“Bởi vì viện trưởng là cha tôi.”