SANG LẠC - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-01-30 17:22:09
Lượt xem: 205
Tôi lạnh lùng nhìn Lâm Uyển Uyển đứng trước mặt mình, mắt rơm rớm nước, giọng run rẩy như sắp khóc:
"Tôi không hề ra tay với Giang Kỳ! Tôi không có!"
"Ngược lại chính cô ta! Cô ta không chỉ chửi tôi, còn tát tôi, còn đá tôi!"
"Nếu mọi người không tin, có thể xem lại camera! Người ngay không sợ bị nghi ngờ!"
Một tiểu thư trẻ tuổi trong đám đông có chút không nỡ, vừa nhìn sắc mặt lạnh lùng của tôi, vừa khẽ nói với mẹ mình:
"Giang tổng trước giờ không phải luôn rất hòa nhã sao? Sao lần này lại quyết không buông tha như vậy?"
"Hơn nữa, mẹ xem kìa, Giang tiểu thư trên người không hề có vết thương, còn cô gái họ Lâm này lại bị đánh đến mức này, rõ ràng có vấn đề mà!"
Lời vừa dứt, cô ấy đã bị mẹ mình cấu mạnh một cái.
Bà mẹ trừng mắt nhìn cô, hạ giọng cảnh cáo:
"Câm miệng ngay!"
"Giang tổng là ai, Giang tiểu thư là ai? Còn cái đứa họ Lâm này, nó là cái thá gì?"
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Con nghĩ xã hội này giống trường học sao? Ở đây không có cái gọi là ai đúng ai sai!"
"Ta nói cho con biết, trong xã hội này, luật pháp có thể công bằng, nhưng địa vị quyền lực mới là thứ quyết định tất cả!"
"Cho dù Giang tổng có ngang ngược vô lý thì sao chứ? Người ta là chủ tập đoàn Giang Thị, tự tay gây dựng cả đế chế!"
"Nhìn lại cái con họ Lâm kia xem, chẳng qua chỉ là một con bồ nhí của lão tổng nào đó, muốn bước vào giới thượng lưu còn chật vật vô cùng, huống hồ là đòi công bằng!"
"Con cứ chờ xem tổng giám đốc Vương đến sẽ đối xử với nó thế nào."
Lời vừa dứt, tổng giám đốc Vương chậm rãi bước đến.
Lâm Uyển Uyển còn chưa kịp nói gì, đã bị ông ta tát ngay hai cái nảy lửa!
Tổng giám đốc Vương vừa đánh vừa chửi:
"Ta đã bảo cô đừng gây chuyện, mà cô lại cứ để lời này vào tai trái, lọt ra tai phải!"
"Không chỉ chọc vào Giang tổng, còn dám động đến Giang tiểu thư?!"
"Mới được nuôi có hai ngày đã không biết trời cao đất dày rồi à?!"
Lời mắng càng ngày càng khó nghe, mà người vây xem lại càng lúc càng đông.
Mục đích của tôi đã đạt được, nên cũng không muốn phí thời gian nữa.
Tôi nhấc tay, cắt ngang lời ông ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Được rồi tổng giám đốc Vương, vừa rồi tiểu thư của ông nói muốn kiểm tra camera, tôi thấy cô ta kêu oan, vậy chúng ta cứ làm theo lời cô ta, kiểm tra đi."
Nói xong, tôi nhìn thẳng vào Lâm Uyển Uyển, ánh mắt sắc bén:
"Nếu con gái tôi ra tay trước, tôi sẽ thay mặt con bé xin lỗi ông và tiểu thư Lâm."
"Nhưng nếu chính tiểu thư Lâm là người gây sự trước, phá hoại quan hệ giữa hai nhà, thì chuyện hợp tác giữa Giang Thị và Vương gia cũng không cần bàn nữa."
Lời uy h.i.ế.p rõ ràng khiến tổng giám đốc Vương toát mồ hôi lạnh.
Ông ta lập tức cười gượng, xua tay:
"Thôi thôi, không cần kiểm tra nữa, không cần!"
"Giang tổng là người rộng lượng, con tiểu tiện nhân này là do tôi dẫn đến, đắc tội cô, đương nhiên là tôi phải chịu trách nhiệm!"
"Đây chỉ là hiểu lầm thôi! Hiểu lầm thôi mà!"
"Nếu cô thật sự vẫn chưa nguôi giận, thì cứ để con gây họa này cho cô xử lý, cô thấy sao?"
Nhìn dáng vẻ nịnh nọt của ông ta, tôi cười lạnh, liếc sang Lâm Uyển Uyển.
Cô ta ôm mặt cúi đầu, mái tóc xoăn được chăm sóc tỉ mỉ giờ trông chẳng khác nào một nhành hoa bị dập nát.
Chắc lúc này cô ta đã ấm ức đến mức muốn c.h.ế.t quách đi cho xong rồi nhỉ?
Nhưng mà sao chứ?
Không chịu nỗ lực, chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông để chen chân vào tầng lớp không thuộc về mình, bị sỉ nhục một chút không phải là chuyện đương nhiên sao?
Nghĩ đến đây, tôi cười nhạt, giọng điệu châm chọc nhìn tổng giám đốc Vương:
"Miễn sao mọi chuyện rõ ràng là được, tránh để con gái ngoan của tôi mang tiếng xấu."
"Còn về chuyện để tôi xử lý, không cần đâu."
"Bây giờ là xã hội pháp trị, người của ông thì ông tự lo liệu đi."
Nói xong, tôi ôm lấy Giang Kỳ, lạnh nhạt rời khỏi hiện trường.
Đi được một đoạn, tôi quay đầu lại nhìn đám đông đang xì xào bàn tán, trong mắt thoáng qua một tia chế giễu.
Không thể phủ nhận, gương mặt của Lâm Uyển Uyển đúng là đẳng cấp hàng đầu.
Nếu không, cô ta đã không thể lọt vào mắt một gã thương gia háo sắc khi còn trẻ.
Dưới trướng Giang Thị cũng có ngành giải trí.