Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quý Cô Ma Nữ Sống Trong Gương Của Tôi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-23 18:54:38
Lượt xem: 123

1.

 

Người xưa có câu, trên đời không có bữa ăn nào miễn phí.

 

Tôi đã nghĩ ngay tới điều này khi mới chuyển đến căn hộ vừa có ánh sáng tốt, lối trang trí tinh tế, lại cách công ty tôi chưa tới hai cây số, mà giá cả còn hời kinh này.

 

Bằng không, một căn đáng lẽ phải hot số một, số hai trong danh sách nhà cớ sao mãi không có ai ngó ngàng.

 

Chủ nhà thì một mực vội vội vàng vàng muốn đẩy cho tôi mà đưa ra hợp đồng thuê ba năm không tăng giá.

 

Nhưng lúc ấy tôi đã có hai đêm thức trắng, suốt một tuần ngủ không tới bốn tiếng đồng hồ. Quầng thâm trên mắt nặng tới mức tôi có thể vào thẳng sở thú làm triển lãm gấu trúc không lồ. Không những thế, chủ căn hộ trước của tôi tăng tiền thuê quá cao, cãi lý với ông ta một trận, tôi liền thành kẻ vô gia cư, lang thang như d u h ồ n.

 

Sự suy sụp của tuổi trưởng thành ập tới ngay thời điểm đó. Thế là trong trạng thái sống c h ế t mặc bay, tôi vừa suy nghĩ “tới đâu thì tới”, vừa vô cảm ký bản hợp đồng ba năm.

 

Sau đó, tôi gặp con m a này.

 

Lần đầu gặp gỡ, tôi đang ngồi chơi game trên sô pha, đèn trên đầu đột nhiên bắt đầu kêu rè rè và nhấp nháy. Tôi vửa ngẩng đầu đã trông thấy một cái bóng mơ hồ phản chiếu trên màn hình tivi.

 

Tôi nhìn chằm chằm cái bóng này một hồi rồi tiếp tục cụp mắt chơi game như chưa có gì xảy ra. Đáng sợ hơn m a q u ỷ là tăng ca, khủng khiếp hơn việc sợ m a là phải tăng ca vào tối thứ bảy lẽ ra phải được nghỉ. Tôi thấm nhuần đạo lý này rồi nên quyết tâm mặc kệ nó.

 

Thật không m ay, con m a có vẻ hơi bất mãn, bắt đầu thường xuyên thổi gió lạnh quanh tôi.

 

Mùa đông, dù trong phòng bật điều hòa nhưng tôi vẫn thấy hơi lạnh. Đôi khi cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh áp lên vai mình, tôi duỗi tay tóm lấy “cậu ấy”.

 

Hẳn là xúc cảm từ tóc mang lại, ấm và mát, có hơi trơn.

 

Tôi vô thức chạm vào, hình như “cậu ấy” bị đông cứng trong chớp mắt. Giây tiếp theo, gió lạnh biến mất tăm, đèn trên đầu cũng khôi phục nguyên trạng.

 

Ở đây có một rổ Pandas

Tôi thở dài: “Người anh em, nói chuyện chút đi. Cậu có yêu cầu gì thì tôi sẽ cố hết sức giúp cậu thực hiện. Tôi chỉ mong một điều thôi, chúng ta sống hòa thuận từ tối thứ sáu đến sáng thứ hai.”

 

M a không lên tiếng.

 

Nhưng kể từ giây phút tôi chạm vào, “cậu ấy” không còn hiện thân nữa mà chỉ dám xuất hiện trong gương hoặc là trên màn hình tivi tối đen.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quy-co-ma-nu-song-trong-guong-cua-toi/chuong-1.html.]

Chúng tôi trải qua một tuần bình an không có chuyện gì cho đến thứ bảy, tôi phát sốt.

 

Không có chuyện tôi xin nghỉ bệnh đâu. Thứ nhất, chưa chắc ông chủ đã cho phép. Thứ hai, chỉ cần còn một hơi thở, không ai có thể c ư ớ p mất phần thưởng chuyên cần của tôi. Vậy nên, dù cho cả tuần ho đến khản giọng, tôi vẫn kiên trì đi làm. Cuối cùng đã thành công bắt đầu phát sốt vào ngày nghỉ như hôm nay.

 

Khi tôi choáng váng ngã lên sô pha, đầu còn đang nghĩ rằng có hơi tiếc.

 

Thời gian nghỉ tuyệt vời thế mà trôi qua trong bệnh tật…

 

Tuy nhiên, lúc tỉnh dậy, tôi cảm thấy cái trán nóng hổi của mình đã hạ nhiệt phần nào vì được vật gì đó lành lạnh dằn lên. Tôi kéo xuống xem, là khăn lông của tôi, không dính nước nhưng chẳng hiểu sao lại lạnh đến thế. Trên bàn trà cạnh sô pha còn có mấy viên thuốc và một ly… m á u với mái tóc phiêu bồng?

 

Tôi: “?”

 

Tôi đang hoang mang không biết chuyện gì xảy ra thì ly m á u bất ngờ nhạt màu dần và trở thành ly nước lọc.

 

Trên bàn hiện lên một hàng chữ uyển chuyển đẹp mắt.

 

[Xin lỗi, quen rồi, quên mất không được dọa anh.]               

 

Tôi: “…”

 

Tóm lại, tôi đã khỏi sốt nhờ sự chăm sóc vụng về của con m a này. Tuy không biết vì sao “cậu ấy” lại tốt bụng săn sóc tôi. Nhưng có qua có lại, tôi cũng lịch sự hỏi h ồ n m a rằng có cần tôi giúp gì không.

 

M a mờ mịt xoay vài vòng trong gương rồi giống như nhớ ra gì đó, viết lên mặt kính.

 

[Cuối năm rồi, tôi chưa dọa được ai cả. Ông chủ muốn tôi tăng năng suất...]

 

Tôi: “?”

 

Không phải chứ người anh em, xuống tới âm phủ rồi còn chạy KPI, còn có kịch bản nào khủng hơn nữa không đây?

 

Tôi đang muốn nói chuyện chỉ số cụ thể này là bao nhiêu thì “cậu ấy” lại lặng lẽ lặn mất tăm. Tôi có hỏi nữa thì m a chỉ phán một câu chán đời rằng quên rồi.

 

Trí nhớ của m a không được tốt cho lắm.

 

Mà đúng hơn là cực kỳ tệ.

Loading...