QUẤN QUÝT - C14
Cập nhật lúc: 2024-11-16 13:01:15
Lượt xem: 427
Tôi do dự không biết có nên lên xe không, một tia chớp lóe lên trên bầu trời, tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Bùi Tu Văn nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ thất vọng, trông như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, cụp tai xuống.
"Cậu không tin tôi sao, Tiểu Khê?"
*Cãi lộn banh chành nên đổi xưng hô nữa nè :< *
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Cuối cùng tôi vẫn lên xe, trong xe bật máy sưởi, đôi tay lạnh ngắt chưa kịp ấm lên thì đã được đặt một chai nước khoáng ấm vào trong tay.
Bùi Tu Văn vừa lái xe vừa nói:
"Tôi biết gần đây cậu không muốn gặp tôi, nhưng hôm nay tiết trời thật sự rất xấu, tôi không yên tâm để cậu về nhà một mình."
"Tôi không biết mình làm sai chỗ nào, khiến cậu không vui, vậy nên mấy ngày qua tôi luôn tự kiểm điểm."
Không biết có phải do trong xe quá ấm không, tôi cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, đầu óc mơ màng.
Khoảnh khắc trước khi hoàn toàn mất ý thức, tôi nghe thấy giọng nói của Bùi Tu Văn.
"May là tôi đã tìm ra nguyên nhân."
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, cả người đã ở trong một không gian hoàn toàn xa lạ.
Bùi Tu Văn mặc đồ ở nhà xuất hiện ở cửa, giọng nói ấm áp:
"Bên ngoài mưa rất lớn, thấy cậu ngủ rồi, tôi đưa cậu đến một căn hộ mà thỉnh thoảng tôi ở, ra đây ăn chút gì đi."
Trên bàn ăn bày một bữa tối tinh tế, ăn cơm xong, mưa vẫn chưa dứt.
Ông trời như đang chống lại tôi, trời như rách ra một lỗ, bên ngoài mưa to xối xả, tiếng sấm rền vang.
Bùi Tu Văn đã vào phòng tắm để tắm, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mình tôi, trước mặt là chiếc TV đang chiếu một bộ phim tài liệu nhàm chán.
Tôi không kìm được mà nhìn ngắm căn nhà này, phong cách trang trí đơn giản, sạch sẽ, gần như không có dấu hiệu sinh hoạt.
Mọi cánh cửa trong nhà đều mở, chỉ riêng một căn phòng giống như phòng làm việc thì đóng chặt.
Không rõ là vì sao, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an, thôi thúc tôi mở cánh cửa ấy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quan-quyt/c14.html.]
Tiếng nước chảy trong phòng tắm và tiếng mưa sấm bên ngoài có thể che giấu mọi động tĩnh của tôi.
Khi nghe tiếng "cạch" vang lên, cơ thể tôi nháy mắt như mất hết nhiệt độ.
Phòng làm việc được bố trí đơn giản, trên tường bên cạnh dán đầy những bức ảnh.
Các góc độ khác nhau, chính diện, góc nghiêng hoặc phía sau, có bức chụp đang đi trên đường, chạy bộ, nằm trên bàn ngủ, cúi đầu làm bài tập, ăn cơm.
Nhân vật chính đều là một người.
Là tôi.
22
Tôi ép bản thân phải giữ bình tĩnh.
Bùi Tu Văn vẫn đang tắm, hắn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Tôi cẩn thận khép cửa phòng làm việc lại như cũ, xoay người nhấc ba lô trên ghế sofa rồi chạy nhanh về phía cửa.
Khoảnh khắc xoay tay nắm cửa, trái tim tôi chợt nguội lạnh.
Không mở được.
Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc.
"Tiểu Khê đứng ở cửa làm gì vậy?"
Bùi Tu Văn mặc đồ ngủ, tóc vẫn còn ẩm, không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt đen láy như vực thẳm vô tận.
Hắn khẽ cười một tiếng, vươn tay lấy ba lô từ tay tôi, tay kia kéo tôi trở về.
"Bên ngoài mưa to thế, tối nay ở lại đây đi."
Khoảnh khắc chạm mắt với hắn, sống lưng tôi bỗng lạnh buốt, đầu óc quay cuồng, cảm giác choáng váng gần như nuốt chửng tôi, cả người cứng đờ, tay chân như bị rút hết sức lực, để mặc cho Bùi Tu Văn kéo đi.