Quận Chúa Ngốc Nghếch - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-14 17:27:41
Lượt xem: 115
10.
Đêm xuân ngày mười lăm, ta đã hưng phấn suốt một ngày.
Mama vấn cho ta một kiểu tóc rất đẹp.
Ta mặc một chiếc váy vui vẻ mà chạy ra ngoài, thị nữ chạy theo ta hỏi: "Không đợi Hoàng Thái tôn điện hạ ạ?"
Động tác của ta ngừng lại một chút, nhưng chỉ trong chốc lát: "Không đợi, điện hạ bận rồi."
Hằng năm Hoàng Thái tôn đều phải đi tế bái tổ tiên cùng với Hoàng gia gia, vừa ăn cơm vừa nghe giáo huấn xong mới có thể bớt chút thời gian ra ngoài, hắn có nhiều việc phải làm, hắn quá mệt rồi. Đặc biệt là lần đó, ta không cẩn thận đánh đổ lồng đèn làm cháy váy, điện hạ cũng chẳng hề vui vẻ mà giúp ta.
Thị nữ chuẩn bị xe kéo cho ta, ta lại lề mề không chịu lên.
"Quận chúa là đang chờ người nào sao?"
Ta không nói gì, chỉ là cứ mở to mắt nhìn đầu kia của con phố dài.
Chờ ai chứ? Hình như ta quên rồi.
Bỗng có tiếng thúc ngựa truyền tới, ở cuối con phố dài có một chàng trai mặc áo tím cầm hoa đi tới.
Tựa như một bức tranh thủy mặc dần có thêm màu sắc. Chàng mặc một bộ quần áo màu tím, cưỡi con ngựa có bờm trắng như tuyết, trước n.g.ự.c ôm một bó hoa.
Chàng ghìm dây cương dừng ngựa lại.
Giống như đang khoe khoang: "A Man, nàng nhìn này, là hoa ta hái trên núi ở ngoại ô đấy."
Vạt áo bên dưới của Trường Nghiễm vương toàn là bùn, chàng oán hận nói: "Đấ ở Lạc Dương vẫn tệ như cũ vậy, làm ta bị ngã, nhưng ta bằng lòng tặng một nửa số hoa này cho nàng."
Suy nghĩ của tôi cuối cùng cũng đã bắt kịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quan-chua-ngoc-nghech/chuong-9.html.]
Ta nghĩ, hóa ra người ta muốn đợi hôm nay là chàng.
Trường Nghiễm vương, A Triệt.
Đi du xuân đêm mười lăm cực kì náo nhiệt, có rất nhiều đèn hoa đăng xen vào nhau, khói lửa giăng đầy trời, quả thật là ngày vui nhân gian.
Ta đứng trong vòng người xem phun lửa, dọc đường đi cùng Trường Nghiễm vương đều ăn, bụng cả hai đều đã bị nhét no tới căng tròn.
Trong lúc đoán đố đèn, ta không cẩn thận làm cháy váy của một người khác.
Vừa định xin lỗi thì thấy cô nương kia quay đầu lại, là con gái Lý tướng quân lúc trước ở trong cung đã mắng ta.
Ta cúi đầu uốn éo, A Man ghét nàng ta, không muốn xin lỗi nàng ta.
Nàng ta cũng không phải là người dễ đối phó, đang chuẩn bị làm khó dễ thì lại nhìn thấy Trường Nghiễm vương đằng sau lưng ta, chàng đang cười rất tươi, chàng cầm bó đuốc của rạp xiếc để nghịch. Thành Lạc Dương mấy ngày này ai cũng biết ở trong thành đang có một vị thần sống Trường Nghiễm vương, nghe đồn thủ đoạn tàn nhẫn, còn sống tới hai trăm năm mươi tuổi. Ai đụng phải thì là xui xẻo, không thể đắc tội mà chỉ có thể khổ sở nuốt vào trong bụng.
Con gái Lý tướng quân giật mình một cái, đành phải nhịn.
Nhưng mà lúc bọn ta xoay người đi thì nàng ta nhỏ giọng nói: "Điên công si nữ." (ý chửi hai ông bà này bị điên)
Tiếng gió cùng với tiếng người ồn ào, làm gì có ai nghe thấy.
Ta và Trường Nghiễm vương vừa mới đi hai bước.
Chàng đột nhiên vươn tay ra chỉ vào một góc yên tĩnh trên đài cao giữa phố xá náo nhiệt cho ta xem.
Tửu lâu và nhà trọ xung quanh đều treo đèn trông vô cùng náo nhiệt. Nhưng chỗ này không giống vây, người cũ đều đã đi, bậc thang và tòa nhà bị bỏ từ lâu cũng đã bám bụi.
Ta nhìn thấy có hơi khó chịu.
"Không ai treo đèn lồng lên đó à."