Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quận Chúa Ngốc Nghếch - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-14 17:24:38
Lượt xem: 116

3.

 

Buổi tối, trước khi đi ngủ, thị nữ lau tóc cho ta còn ta nằm ở trên án vừa cầm bút vừa ghi chép một số thứ.

 

Một quyển sổ dày đã bị ta viết hơn phân nửa. Hôm nay ta nghĩ ra chuyện gì cũng đều viết vào trong đó.

 

Thị nữ khen ta: "Chữ của Quận chúa thật là đẹp mắt."

 

Ta gật gù đắc ý, dáng vẻ vô cùng hài lòng. Nét chữ của ta được thừa hưởng từ mẫu thân, nàng ấy ken ta sau này sẽ tự nghĩ ra được kiểu chữ của riêng mình, đó sẽ là nét chữ đẹp nhất đất nước. Ta đột nhiên cảm thấy hụt hẫng vì chữ viết của ta vẫn giống y hệt với lúc mẫu thân ta còn sống, không hề có chút tiến bộ nào.

 

Từ sau khi bị thương, ta không học được cũng không nhớ được.

 

Hôm đó khi gặp người hồ ta cảm thấy không giống bình thường, họ cố tình trêu chọc, đe dọa ta cho nên ta mới sợ tới nỗi tè dầm. Mãn điện yên lặng nên có thể nghe thấy rõ tiếng nước nhỏ giọt.

 

Ta đứng tại chỗ, vô cùng lúng túng, chưa bao giờ ta cảm thấy tỉnh táo như vậy.

 

Hoàng Thái tôn phản ứng nhanh hơn tất cả mọi người, hắn cởi áo khoác ngoài rồi phủ lên người ta, điện hạ từ trước đến nay đều ôn hòa nhưng lần này lại dùng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo đảo mắt nhìn người Hồ, các quan viên trên mãn điện và các cũng nữ nói: "Ai dám truyền việc này của A Man ra thì đều phải chịu tội."

 

Người Hồ bị trục xuất, không cho phép được tới Lạc Dương.

 

Động tác của điện hạ rất nhẹ nhàng, không hề có chút cứng ngắc nào cả.

 

Đợi cho đến khi ta ở trong cung tắm rửa xong xuôi thì cũng tự nhốt mình ở trong phòng không chịu ra ngoài. Hoàng thái tôn đè áp mọi chuyện xuống, bỏ mặc tâm huyết nhiều tháng trời. Mặc dù vậy nhưng vẫn dành chút thời gian buổi trưa đứng trước cửa an ủi ta.

 

Ta lề mề không chịu mở cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quan-chua-ngoc-nghech/chuong-2.html.]

 

Cũng không để ý rằng chậu than bên chân đã bị đá đổ, than hồng suýt chút bén lửa lên người ta, cũng may là Hoàng thái tôn đá văng cửa.

 

Hắn nắm lấy tay ta, xem ta có bị thương ở đâu không, hắn vừa sợ vừa giận.

 

Mấy năm nay ta phạm lỗi còn chưa đủ nhiều sao?

 

Trước ngày tế xuân một đêm, lễ phụ hiến tế của Hoàng Thái tôn bị cháy bị Thánh Thượng trách phạt.

 

Ta mơ màng đi sát theo Hoàng thái tôn khiến hắn bị người ta cười nhạo sau lưng.

 

Mẫu phi của hắn đã qua đời, ta lại còn ở trước mặt hắn nhắc đi nhắc lại chuyện thương tâm ấy.

 

Vị trí Hoàng Thái tô này để đứng vững rất khó khắn, xung quanh lại có nhiều phụ lang hoàn hổ (kiểu thúc bá lòng lang dạ sói) đang rình mò, con đường hắn đi không còn A Man thông minh đi cùng nữa nên hắn chỉ có thể đi một mình.

 

Điện hạ nắm chặt lấy tay phải của ta, đau đến nỗi khiến ta phải hít khí vào. Hắn nghiến chặt răng, phẫn nộ nói:

 

"A Man, người muốn náo loạn tới khi nào nữa?"

 

Ta nhìn hắn, nói không nên lời, ta rất sợ nhưng trên mặt chỉ toàn là nước mắt, nhưng ta cũng không khóc thành tiếng.

 

A Man cũng không muốn như vậy.

 

A Man có bệnh.

 

Tất cả mọi người đều đi về phía trước, chỉ có ta, chỉ có A Man vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Loading...