Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phong Sơn Trường Ức - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-10-07 11:11:35
Lượt xem: 706

13

 

Ta chuẩn bị một phong thư, định báo tin này cho huynh trưởng.

 

Nhưng không ngờ, đột nhiên có một vị khách không mời mà đến biệt viện.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khi đó, A Tế đang ở bên cạnh ta, ánh mắt của chúng ta chạm vào ánh nhìn của vị khách không mời ấy, vô cùng bất ngờ.

 

Ta: “...”

 

A Tế: “...”

 

Tiêu Minh: “?”

 

Trong khoảnh khắc, sân viện trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

 

Vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Minh bỗng chốc biến đổi, đôi mắt hắn đỏ ngầu, căm giận nhìn chằm chằm vào A Tế, nghiến răng nghiến lợi, từng lời như rít qua kẽ răng:

 

“Hắn là ai?”

 

A Tế không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn lại hắn.

 

Tiêu Minh hít sâu một hơi, bước vài bước về phía trước, ánh mắt dời sang ta, nhìn ta với vẻ ngạc nhiên, rồi chỉ vào chàng thiếu niên có dung mạo giống mình kia, lập lại câu hỏi:

 

“Hắn là ai?!”

 

Cảnh tượng này, ai không biết còn tưởng rằng hắn đang bắt gian tại trận.

 

Ta bừng tỉnh, nhíu mày đáp: “Hắn là hộ vệ ở đây. Thái tử, sao người lại đến đây?”

 

Giờ này hắn đáng lý ra phải ở lại Thái tử phủ chứ, đến đây làm gì?

 

Ngực Tiêu Minh phập phồng, cơn giận kìm nén trong lòng, hắn cười nhạt, đáp bằng giọng điệu mỉa mai:

 

“Nếu ta không đến, chẳng phải sẽ không biết nàng đang nuôi một kẻ thế thân trong biệt viện này sao!

 

“Quản Chi Yên, nàng thật to gan!”

 

Thế thân?

 

Ta thậm chí không còn mấy cảm tình với hắn, còn tìm một kẻ giống hắn làm thế thân để làm gì?

 

Ta không khỏi mỉm cười nhạt, nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu: “Thái tử, người nghĩ quá nhiều rồi.”

 

“Hừ, rốt cuộc là ta nghĩ nhiều hay trong lòng nàng có điều giấu giếm, chính nàng tự rõ!”

 

Tiêu Minh rít lên, đôi mắt đỏ ngầu chưa bao giờ thất thố như thế.

 

Chỉ thấy hắn lạnh lùng cười một tiếng, chuẩn bị ra lệnh bắt lấy A Tế.

 

Ta không thể chịu nổi nữa, đứng chắn trước A Tế: “Hắn thật sự là hộ vệ ta cứu về! Hạ nhân trong viện đều có thể làm chứng, người đừng gây chuyện vô lý!”

 

Tiêu Minh trợn trừng mắt: “Nàng dám nói ta vô lý?”

 

Hắn nhìn ta với vẻ không thể tin được, trong ánh mắt thoáng lên chút ghen tuông.

 

“Mẫu hậu sai ta đến đón nàng về, ta ngày đêm vội vàng đến đây, còn nàng, nàng lại...”

 

“Ta muốn g.i.ế.c hắn! Người đâu!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phong-son-truong-uc/phan-6.html.]

Trong nháy mắt, vệ sĩ đã vây quanh sân viện, A Tế cũng rút kiếm bên hông ra.

 

Ta đứng giữa họ, đầu đau nhói, bực bội nói:

 

“Thái tử! Người có thể bình tĩnh lại không!”

 

Nhìn thấy ta nói gì hắn cũng không tin, chỉ khăng khăng muốn g.i.ế.c A Tế, ta đành phải tiết lộ thân phận thực sự của A Tế:

 

“Hắn là đệ đệ của người, Thái tử, đừng suy nghĩ lung tung nữa!”

 

Lời nói như sét đánh giữa trời quang, tất cả mọi người đều sững sờ.

 

14

 

“Ngươi nói gì?” Giọng nói của A Tế thoáng run rẩy.

 

“Là sự thật.” Ta kể lại mọi điều mà ta và huynh trưởng đã điều tra được.

 

A Tế, chính là Cửu hoàng tử năm xưa bị thất lạc bên ngoài cung, là đệ đệ của Tiêu Minh.

 

Hoàng thượng vẫn luôn tìm kiếm y, nhưng bao nhiêu năm không có tin tức, ai cũng nghĩ rằng y đã chếc.

 

Nếu không phải nhờ vào dung mạo tương đồng, e rằng ta cũng khó lòng liên hệ hai người với nhau.

 

Tiêu Minh bình tĩnh lại, nhìn kỹ khuôn mặt của A Tế.

 

Hắn lộ vẻ phức tạp: “Chẳng lẽ, ngươi thật sự là...”

 

“Phải hay không, chỉ cần gặp Hoàng thượng sẽ rõ.” Ta cảm thấy có chút áy náy, quay sang nhìn A Tế, nói: “Xin lỗi, vì chưa xác định được nên ta chưa nói rõ với ngươi...”

 

A Tế lắc đầu: “Ngươi đã cứu mạng ta, còn điều tra thân phận giúp ta, ta nên cảm tạ ngươi mới phải. Ngươi không cần xin lỗi.”

 

Nói xong, y quay người bước đi.

 

Xem ra, sự thật về thân thế đã khiến lòng y dậy sóng.

 

Tiêu Minh nhìn ta không rời mắt, như vừa thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra ta đã hiểu lầm.”

 

Vừa rồi, cơn ghen tuông đã che mờ lý trí của hắn, khiến hắn chỉ muốn lập tức đem “kẻ gian” ra ngoài xử tử.

 

Nhưng hắn quên mất, với tình cảm của Quản Chi Yên dành cho hắn, làm sao nàng có thể tìm người khác chứ?

 

Tiêu Minh khẽ cong môi, nở một nụ cười đầy tình cảm với ta: “Chi Yên, ta đến để đón nàng về.”

 

Nghe lời hắn nói, trong lòng ta trào lên một nỗi niềm phức tạp.

 

Ở Phong Sơn hai năm, ta biết đã đến lúc phải rời đi.

 

Nếu chỉ là người của Hoàng hậu đến hỏi, ta vẫn có thể tìm lý do từ chối.

 

Nhưng Tiêu Minh đã đích thân đến đón, lại vừa vặn bắt gặp ta cùng A Tế ở chung.

 

Hắn đã sẵn hiểu lầm, nếu ta còn từ chối, e rằng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.

 

“Được.” Ta chỉ có thể đáp.

 

Khuôn mặt hắn lộ vẻ vui mừng.

 

Nhưng ta chỉ thấy tiếc nuối.

 

Một nơi tốt như thế này, e rằng sau này ta không còn cơ hội quay lại nữa.

Loading...