ÔNG HÀNG XÓM CHIẾM DỤNG HÀNH LANG - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-11-23 09:36:02
Lượt xem: 219
5
Ngày hôm sau, chị nghiên cứu sinh lại dẫn một nhóm sinh viên lớn hơn đến.
Mấy cậu sinh viên đứng phía trước còn đội cả mũ bảo hiểm.
Chiếc ghế xếp của ông lão vẫn còn đó, nhưng ông ta tạm thời không ngồi.
Chị ra hiệu cho mọi người quan sát kỹ.
“Các em nhìn đống rác dưới đất xem, không hề có dấu hiệu được dọn dẹp. Đây là biểu hiện của việc thiếu kiểm soát cuộc sống cá nhân.
“Còn những món đồ điện cũ kỹ bám bụi nhưng vẫn không vứt đi, một mặt là sự chống lại thay đổi, mặt khác phản ánh sự thiếu cảm giác tự tôn.
“Trong mắt họ, cuộc sống không có động lực và không cần trải nghiệm mới. Trong cuộc sống cũ kỹ, việc tìm kiếm sự kích thích gần gũi như rình mò hàng xóm là cách duy nhất họ lấp đầy sự trống trải trong lòng.
“Những người này thường vừa thù địch vừa phụ thuộc vào thế giới bên ngoài. Tâm lý mâu thuẫn này khiến họ dễ mất cân bằng cảm xúc, phản ánh sự không trưởng thành về tâm lý.”
Các sinh viên gật gù, cảm thán rằng điều đó thật đúng.
Một vài sinh viên đội mũ bảo hiểm tò mò nhìn vào nhà ông ta.
“Mẹ tụi mày!”
Tiếng hét giận dữ của ông lão vang lên cùng với tiếng va chạm loảng xoảng.
Tôi vội mở cửa, để mọi người chạy vào nhà tôi trốn như hôm trước.
Ông lão giận dữ lao ra, tay cầm một con d.a.o bếp!
Tôi lập tức hối hận vì đã đánh giá thấp sự cực đoan của ông ta.
Hôm nay số lượng người đông hơn hôm qua, không kịp để tất cả vào nhà, ông ta đã đuổi kịp!
Một sinh viên phía cuối nhóm bất ngờ hét lên một tiếng chói tai!
Sau khoảnh khắc im lặng như chết, người ngã xuống lại là ông lão.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ong-hang-xom-chiem-dung-hanh-lang/chuong-5.html.]
Sinh viên kia run rẩy quay lại, trong tay cầm một cây gậy điện.
“Tôi… tôi… tôi… ông ta… ông ta…”
Tôi đặt tay lên vai cậu, nói: “Không sao, yên tâm, cứ để tôi lo.”
Tôi gọi cảnh sát.
Khi cảnh sát đến, ông lão đã tỉnh lại, đang ngồi trên sàn hành lang, tay nắm lấy đầu, con d.a.o nằm bên cạnh.
Tôi mở camera giải thích tình huống, các sinh viên cũng tranh nhau kể lại chi tiết.
Ông lão tỉnh táo lại, chỉ tay vào tôi hét lên: “Chính cô ta! Cái đồ mất dạy này dẫn cả đám người xông vào nhà tôi! Còn tấn công tôi nữa!”
“Ai xông vào nhà ông chứ? Bọn tôi còn chưa đụng vào cửa nhà ông!” Tôi cãi lại.
“Cô dẫn đám người đó tụ tập trước cửa nhà tôi, rõ ràng là cố ý! Đây là trả thù!”
“Xem thì sao? Mắt chúng tôi ở trên mặt, chúng tôi thích nhìn đâu thì nhìn! Hơn nữa, tôi trả thù ông? Vậy ông cũng biết mình làm gì đáng bị trả thù đúng không? Ông nhìn người khác thì được, người khác nhìn ông là ông nhảy dựng lên à?”
Tôi đáp trả không khoan nhượng.
Ông lão thở hổn hển: “Mấy người còn bảo tôi có bệnh!”
“Ai bảo ông?” Chị nghiên cứu sinh bình tĩnh đẩy gọng kính, nói: “Chúng tôi chỉ đang dẫn sinh viên thảo luận về một đề tài ở hành lang.”
Tôi tiếp tục dùng lời của ông ta để phản bác: “Ông định quản trời, quản đất, còn muốn quản cả miệng người khác sao?”
Sau đó tôi quay sang cảnh sát: “Thưa cảnh sát, hành động này của ông ta có được xem là gây rối trật tự không? Có thể tạm giam không?”
Nghe đến từ “tạm giam,” ông lão hoảng hốt: “Là con nhỏ này gây chuyện trước!”
Cảnh sát xem xong đoạn video từ camera, nhíu mày hỏi ông lão:
“Người ta chỉ đứng trước cửa nhà ông nhìn hai lần, lần đầu thì ông chửi, lần thứ hai lại cầm d.a.o định c.h.é.m người, như thế có phải là hơi quá không?”
Tôi bổ sung thêm: “Ông ta có bị bệnh tâm thần không? Kiểu như rối loạn cảm xúc ấy?”