Nước Mắt Của Vũ Nữ Thời Dân Quốc - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-02-10 11:32:27
Lượt xem: 85
Tôi đã chết.
Tại mảnh đất Thập Lý Trường Dương Thượng Hải, tôi bị một quân phiệt từ phương Nam đánh chết.
Sau khi tôi chết, những người thân yêu nhất trong gia đình của tôi đã lén thở phào nhẹ nhõm.
Họ cầm những thanh vàng mà quân phiệt đưa, sống trong ngôi nhà nhỏ kiểu Tây mà tôi đã đổi bằng mạng sống của mình, khóe miệng muốn giấu cũng không thể giấu nổi vẻ tươi cười hớn hở.
Tôi mỉa mai rũ mắt nhìn xuống, nếu các người ngay cả một giọt nước mắt cũng không sẵn lòng cho đi, thì hãy ói tất cả những gì ăn được từ trên người tôi ra hết.
1.
Sau khi chuyển vào ngôi nhà kiểu Tây, bà nội vẫn luôn ốm yếu, giờ đang nhanh nhẹn lau dọn bậc cửa.
Trên khuôn mặt bà không còn thấy vẻ u ám như trước, mà mang theo một tia giải thoát như đã trút được gánh nặng.
Tôi áp sát vào mặt bà, chăm chú quan sát sắc mặt của bà, hòng tìm thấy bằng chứng cho nụ cười gượng gạo của bà.
Nhưng tôi không tìm thấy gì cả.
Tôi không hiểu, tôi đã chết, bà không đau lòng sao?
Tại sao bà không khóc?
Bà nội nói với mẹ: "Chết sớm siêu sinh sớm, nó ra đi như vậy cũng tốt."
"Đỡ cho bà con láng giềng chỉ trỏ sau lưng."
"Tôi sẽ lau dọn bậc cửa, sau này, nhà ta cũng sẽ là người trong sạch."
Tôi ngẩn người lắng nghe, không đoán được đây có phải là lời nói vô tình của bà hay có ý chỉ gì khác.
Có lẽ chỉ là một câu nói lỡ, bà nội không thể đối xử với tôi như vậy.
Trong lòng tôi tự an ủi mình.
Lúc trước nếu không phải vì bà nội bệnh không thể dậy nổi, tôi cũng sẽ không phải đi Bách Lạc Môn làm vũ nữ.
Sau đó, khi tỉnh lại, bà nội lôi kéo tay tôi khóc lóc, liên tục oán giận bản thân vô dụng.
Bà đã nhiều lần cam đoan với tôi rằng, chờ khi vượt qua những ngày khó khăn này, sẽ tìm cách để tôi trở về, nở mày nở mặt gả cho anh họ.
Tôi và anh họ Hàn Đông Húc là thanh mai trúc mã, sớm đã hứa hẹn suốt đời.
Nhưng bác tôi lại rất không hài lòng với tôi.
Anh họ là con trai độc nhất mà bác tôi nuôi, bác tôi luôn kỳ vọng vào anh họ, gần đây còn tiêu tốn hết gia sản để cho anh họ đi du học ở Nhật Bản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nuoc-mat-cua-vu-nu-thoi-dan-quoc/chuong-1.html.]
Tôi cười khổ lắc đầu, biết rằng điều đó là không có khả năng.
Cả đời này tôi sẽ không thể gả cho anh họ được.
Vốn dĩ giữa tôi và hắn chỉ là sự khác biệt về gia cảnh, giờ xảy ra chuyện này, bác tôi có lẽ càng coi thường tôi hơn, chắc chắn sẽ không cho tôi bước vào cửa nữa.
Bà nội lại như đinh đóng cột nói với tôi: "Lời bà nói nó dám không nghe sao!"
Bà lại làm bộ khó xử, nói với tôi: "Nhưng mà, việc này thực sự là chúng ta đuối lý."
"Nếu không thì như thế này đi, cháu chịu khó thêm một thời gian, anh họ của cháu không phải đang cần tiền để học hành sao? Số tiền này, chúng ta sẽ ra cho thằng bé."
"Đến lúc đó, cháu không chỉ là người yêu của anh họ cháu, mà còn là ân nhân lớn của gia đình tụi nó. Ăn của người miệng ngắn, bà cũng không tin, bác trai bác gái của cháu có thể cứng rắn như vậy được nữa."
Tôi rơi nước mắt đồng ý.
Tôi nói với bà nội, dù sau này anh họ có cưới tôi hay không, tôi cũng sẵn lòng chi tiền cho anh họ ăn học.
Và thế là, vốn dĩ chỉ là nghề nghiệp tạm thời trở thành nghề nghiệp chính thức, tôi chính thức bắt đầu treo biển hành nghề tiếp khách tại Bách Lạc Môn.
Dù trải qua muôn vàn khổ cực, tôi vẫn ôm trong lòng một hy vọng, như bà nội nói, vượt qua giai đoạn này, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn, không phải sao?
Nhưng, thật sự rất gian nan...
Bà nội cần tiền để chữa bệnh, anh họ cần tiền để học hành, em trai em gái học hành cũng cần tiền, mẹ cần tiền để đánh bài, em trai em gái cần tiền để may đồ.
Sau khi bà nội khỏi bệnh, việc dưỡng sức lại là một khoản chi phí lớn...
Mỗi bước mỗi xa
Tiền tôi kiếm được ở Bách Lạc Môn tựa như nước chảy, trôi hết sạch sẽ không còn gì.
Tôi chỉ có thể liều mạng hơn nữa, dùng cơ thể trẻ trung mềm mại của mình để thu hút từng vị khách.
Mặc cho cao thấp mập gầy, dù tính tình ra sao, chỉ cần trả đủ tiền, tôi đều có thể nhẫn nhịn chịu đựng ghê tởm mà tươi cười.
Có đôi khi, tôi gặp phải những vị khách hung ác, thường tra tấn tôi khổ sở đến mức c.h.ế.t đi sống lại.
Họ đặc biệt chọn những chỗ mà người bình thường không nhìn thấy, dùng tay túm, dùng lửa đốt, dùng d.a.o cắt, hành hạ tôi đến mức không muốn sống.
Cho dù là vậy, dù trên người chồng chất vết thương, nhưng khi thấy nụ cười mãn nguyện hạnh phúc của mọi người trong gia đình, tôi còn cảm thấy đáng giá.
Một số chị em cùng làm ở đây không thể nhìn nổi, mấy cô ấy khuyên tôi:
"Chúng ta đã đi trên con đường này, hoàn lương là không có khả năng, chỉ có thể giữ chặt số tiền trong tay, nếu không, sẽ có lúc cô phải khóc."
Tôi biết mấy cô ấy có ý tốt, nhưng tôi vẫn cứ làm theo ý mình.
Bởi vì tôi biết, người nhà của tôi sẽ không đối xử như vậy với tôi, bà nội sẽ không đối xử như vậy với tôi.
Bà sẽ mãi luôn ở nhà, trong đêm khuya thắp sáng ngọn đèn chờ tôi trở về.