Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nước Hòa Với Lửa - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-11-21 12:43:19
Lượt xem: 723

“Xin lỗi, có lẽ tạm thời cháu chưa thể gọi ông là cha. Vậy nên, ông Lâm này, chuyện ông muốn nhận lại con, dù sao con cũng đã là người trưởng thành rồi, có lẽ phải cân nhắc thêm.”

 

Lâm Kiến Bình cười ngượng, gật đầu. "Cũng đúng, điều này cha hiểu. Con chưa thể chấp nhận cha cũng không sao, chúng ta có thể bắt đầu từ việc làm quen dần dần.”

 

“Vậy thế này, dạo này con có rảnh không? Về nhà họ Lâm một chuyến với cha nhé? Coi như đi du lịch sang thành phố lân cận cũng được! Nhà họ Lâm chúng ta có kiến trúc vườn cảnh sơn thủy điển hình, nghe nói con biết vẽ, chắc chắn sẽ rất hữu ích..."

 

“Được thôi, hôm nay con rảnh.”

 

Không đợi ông ta nói hết, tôi liền cười đáp lời.

 

Đôi mắt ông ta thoáng qua một tia phấn khích không giấu được.

 

“Được, được, được! Cha đưa con về ngay!”

 

Sau ba giờ đồng hồ ngồi xe, tôi đặt chân đến đại trạch nhà họ Lâm.

 

Người trong nhà đông đúc, nhưng ngoài mấy bà thím, chị dâu, em gái dâu từ nơi khác gả vào thì toàn là đàn ông.

 

Khi thấy tôi, những người này không ai là không lộ ra vẻ kỳ quặc đầy mong chờ.

 

Sau vài câu xã giao, họ mở tiệc linh đình chiêu đãi tôi, thậm chí còn muốn dẫn tôi ra nghĩa trang để thăm mộ mẹ tôi, Hạ Chi.

 

Tuy nhiên, trên đường đi, tôi ngày càng cảm thấy choáng váng, không thể đứng vững, nhanh chóng ngã khuỵu vào vòng tay một bà thím, không thể cử động.

 

Bên tai vang lên những tiếng cười đắc ý:

 

“Cô bé này đúng là non nớt, trúng kế chẳng tốn chút sức nào.”

 

“Mau đưa nó đến Tụ Dương Đỉnh! Chậm chút nữa mà Quỷ Vương phát hiện thì phiền toái to!”

 

“Chúng ta làm thế này, liệu sau đó Quỷ Vương có trả thù không...”

 

“Sợ gì! Chỉ cần lấy lại được dương hỏa trong cơ thể nó, Quỷ Vương thì làm được gì nhà họ Lâm chúng ta? Khi ấy, chúng ta sẽ lại xưng bá tam sơn tứ hải!”

 

Một nhóm người huyên náo khiêng tôi vào một viện lớn.

 

Giữa sảnh đường xa hoa dát đầy vàng lá, có đặt một lư đỉnh lớn màu vàng chói mắt.

 

Ngay sau đó, hai bà thím mỗi người giữ một tay tôi, dựng tôi dậy.

 

Lâm Kiến Bình cầm trong tay một con d.a.o làm từ vỏ sò trắng, nụ cười đầy hiểm ác tiến lại gần.

 

Không do dự, ông ta cắt mười ngón tay tôi.

 

Những giọt m.á.u đỏ sẫm từng giọt nhỏ xuống lư đỉnh vàng, chỉ trong chốc lát, chất lỏng đỏ trong đỉnh sôi trào, hóa thành những dải lửa bao quanh.

 

Nhìn cảnh tượng đó, Lâm Kiến Bình và đám chú bác, anh em trong nhà phá lên cười:

 

"Thành công rồi! Thành công rồi!" "Dương hỏa tổ truyền của nhà họ Lâm mất hơn hai mươi năm cuối cùng cũng trở lại!" “Xem ai còn dám coi thường chúng ta...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nuoc-hoa-voi-lua/chuong-10.html.]

Tiếng cười chưa dứt, tôi bỗng nhiên đứng phắt dậy, hất văng hai bà thím đang giữ tay mình.

 

Nhanh chóng lấy từ túi ra một lá bùa do cậu thầy bói đưa, ném thẳng vào lư đỉnh.

 

Ngay giây sau, ánh lửa bùng lên dữ dội…

 

“Cô, cô! Đáng chết! Cô vừa ném cái gì vào đó?!”

 

Lâm Kiến Bình là người phản ứng đầu tiên, gào thét lao đến định bắt tôi.

 

Nhưng một làn khói đen nhanh chóng ập đến, bao quanh tôi, rồi hóa thành một người đàn ông bận đồ đen ôm lấy tôi, lùi lại vài bước.

 

Mọi người hoảng sợ hét lên:

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Là Quỷ Vương! Quỷ Vương đến rồi!" 

 

“Mau, mau lấy vũ khí!”

 

Nhưng chưa kịp ra tay, những dải lửa đã cuốn lấy vũ khí của họ, thiêu cháy thành nước, khiến họ hét lên thảm thiết.

 

Tôi cười hì hì, làm mặt quỷ với Lâm Kiến Bình.

 

“Tôi chẳng ném gì đâu. Chỉ là một lá bùa nhân đôi bình thường thôi mà.”

 

“Cái gì?!”

 

Mặt Lâm Kiến Bình tái mét, người run cầm cập: “Tô Lệ, cô có biết làm vậy sẽ...”

 

“Sẽ khiến dương hỏa trong đỉnh tăng lên gấp bội, biến lư đỉnh thành một quả b.o.m siêu khủng chứ gì.”

 

Vừa nói, tôi vừa băng lại ngón tay mình bằng băng cá nhân, cười ngạo nghễ.

 

“Dương hỏa này theo tôi bao năm nay, sớm đã là của tôi rồi. Tôi muốn xử lý thế nào chẳng lẽ không được?”

 

Lâm Kiến Bình tức đến mức phun ra một ngụm m.á.u lớn: “Cô... Cô thật độc ác!”

 

“Tôi độc ác bằng các người được sao?”

 

Tôi thoát khỏi vòng tay của Mặc Thính, bước tới vài bước, túm lấy cổ áo ông ta.

 

“Ông có dám đếm thử xem, trong lư đỉnh này đã c.h.ế.t bao nhiêu bà cô, chị em của tôi chưa? Mẹ tôi c.h.ế.t như thế nào, ông rõ ràng hơn ai hết đúng không? Tôi trở về là để báo thù, thì đã làm sao?”

 

Vừa dứt lời, lửa xung quanh càng bùng cháy mạnh, đám người hoảng loạn bỏ chạy.

 

Thấy vậy, Mặc Thính vội lao đến, ôm tôi trở lại, đưa lên không trung trên đại trạch.

 

Ngay giây sau, một tiếng "ầm" vang lên.

 

Đại trạch nhà họ Lâm hóa thành biển lửa.

 

 

Loading...