NỮ ĐỒ TỂ HỌ LÂM - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-06-02 16:13:32
Lượt xem: 260
19
"Khóa vàng? Đưa ta xem." Chiếc khóa vàng nhỏ của ta bị người ta cầm đi xem xét kỹ lưỡng, rồi nhét vào túi.
"Đại nhân, xin người cho chúng ta vào thành, chữa bệnh cho mẹ ta xong bạc còn lại đều là của người!"
Khóa vàng mất đi có thể mua lại, tiền mất đi cũng có thể kiếm lại, nhưng ta không thể không có mẹ.
Người đó lại thay đổi sắc mặt, khinh bỉ nói: "Một chiếc khóa vàng rỗng không đủ để chữa bệnh, cũng không đủ để vào thành! Đại phu trong kinh thành toàn chữa trị cho quý nhân! Con ăn mày như mày làm sao trả nổi tiền khám?"
Hai cái bánh bao rơi trước mặt ta: "Chỉ lấy được thứ này, muốn lấy thì lấy, không vào thành được đâu! Cút nhanh lên!"
"Xin người, xin người, cho mẹ ta vào thành cũng được! Để đại phu xem qua cũng được! Đại nhân, xin người!"
Ta quỳ xuống, không ngừng dập đầu, nhất định phải vào thành, mẹ không chờ kịp nữa, mẹ thật sự không chờ kịp nữa rồi!
"Cút đi!" Người đó tức giận, đá ta một cái, "Thứ gì cũng dám đến! Cút nhanh lên!"
Ta bị đá ngã xuống đất, nghe ai đó nói ngoài thành cũng có thầy thuốc, lấy lại khóa vàng có thể cứu mẹ ta.
Tôi cũng không biết ai nói, liền sợ hãi: "Trả khóa vàng lại cho ta!"
"Hừ, khóa vàng gì chứ? Con ăn mày như mày có khóa vàng gì? Cút đi! Chết cùng mẹ mày luôn đi!"
Ta giận dữ, rút con d.a.o g.i.ế.c heo trong tay áo ra, đ.â.m mạnh vào chân người đó.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Mày dựa vào gì lấy khóa vàng của tao?! Dựa vào gì chửi mẹ tao?!"
Ta không cam lòng! Tại sao chúng ta lại thấp hèn như thế này? Tại sao khó khăn lắm mới đến được đây mà vẫn không có cơ hội sống sót? Tại sao những bất hạnh này lại xảy ra với chúng ta kia chứ?
Chỉ vì chúng ta là đồ tể bán thịt, vì chúng ta là thương nhân bán vải, vì chúng ta là ăn mày, vì chúng ta không có quyền thế ư?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nu-do-te-ho-lam/chuong-19.html.]
Nên mạng sống của hàng ngàn hàng vạn người chúng ta có thể bị một câu nói phủ nhận, chúng ta dù cố gắng hết sức đến đây cũng dễ dàng bị ngăn cản bên ngoài!
"A! Đồ c.h.ế.t tiệt! Không muốn sống nữa hả?!"
Một cái tát như quạt vào mặt ta, cổ họng trào lên vị máu, ta chỉ thấy cây thương của hắn đ.â.m về phía tai, tai nghe thấy thẩm lớn tiếng gọi tên ta.
Có lẽ ta sắp chết, c.h.ế.t trước mẹ cũng tốt, chân ta ngắn, nếu c.h.ế.t sau mẹ sẽ không theo kịp bà.
Dao kiếm đ.â.m vào cơ thể, m.á.u tươi b.ắ.n lên mặt ta, nhưng người c.h.ế.t không phải ta, mà là kẻ cướp khóa vàng của ta.
"Bệ hạ! Tham kiến bệ hạ!"
"Là bệ hạ! Tham kiến bệ hạ!"
Cổng thành mở ra, người bên trong quỳ xuống, hai chữ "Bệ hạ" vừa thốt lên, ngoài cổng thành cũng quỳ xuống một mảng.
Ta ngẩng đầu đầy m.á.u nhìn người rút kiếm ra, ông mặc áo long bào màu vàng, ánh mắt lạnh lùng, nhưng ta rõ ràng nhớ, đó là tiểu khất cái ở thị trấn nhỏ!
"Ngươi còn sống?"
Tiểu khất cái, à không, là Hoàng đế, giọng nói lạnh nhạt, dường như sống hay c.h.ế.t của ta không quan trọng, chỉ là đột nhiên nhớ ra mới nói vậy.
Ta vội quỳ xuống, cúi đầu: "Tham kiến bệ hạ."
"Bệ hạ quen biết người này?"
"Có lẽ là người quen cũ, bệ hạ muốn đưa vào cung không?"
Hai giọng nói, một trầm một thanh, ta chỉ thấy hai đôi giày quý giá đứng bên cạnh bệ hạ.
"Từng có ân cứu mạng, ta đương nhiên phải trả ơn, ngươi muốn gì?"
"Đa tạ bệ hạ, xin bệ hạ cứu mẹ ta! Xin bệ hạ cứu bà một mạng!"