NỮ ĐẾ - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-30 18:36:53
Lượt xem: 100
Tiêu Ly tới Thịnh Kinh đã được hơn nửa tháng, công việc mỗi ngày chính là đôn đốc ta đọc sách khiến ta cảm thấy có chút không chịu nổi.
“Ta không thích những loại văn thơ kia”
“Nhất định phải học”
Hi~~~ Vịt nè
Tiêu Ly nhắm mắt thư giãn, chậm rãi đếm chuỗi phật châu trên tay, vẻ mặt uy nghiêm giống như tượng phật trong chùa. Nhưng hết lần này tới lần khác đôi mắt đó lại giống như sinh ra vô số ngọn lửa nóng bỏng cho dù có bị hàng mi dài che khuất vẫn yêu dã đến lay động lòng người.
Ta chậm rãi thở ra một hơi, rời đi ánh mắt tiếp tục nói chuyện phiếm.
“Sách liên quan đến binh pháp có thể giúp ta trị quốc ngăn địch, nhưng những sách vở liên quan đến văn thơ kia thì có tác dụng gì?”
“Giúp ngươi tránh đọc những loại tranh sách vớ vẩn”
Ta nghẹn lời, những ngày qua các loại tranh và sách ta cất giấu suốt ba năm nay đã bị Tiêu Ly tịch thu bảy tám phần.
Có thể nói niềm vui duy nhất sau khi hồi kinh đã bị Tiêu Ly cướp đoạt.
Hội săn b.ắ.n ở Thương Sơn sắp đến, Hoài Nam Vương cùng Sở Vương lại sắp vào kinh khiến ta có chút bực bội đ.â.m cuốn sách trước mặt. Lần trước Hoài Nam Vương vào kinh, ta lấy cớ bị bệnh để tránh né nhưng lần này e rằng không còn lý do gì để tránh mặt nữa rồi.
Cuốn sách trước mặt ta bị người khác lấy đi, ta ngước mắt nhìn lên. Ánh mặt trời vào giờ ngọ khiến người trước mặt như được bao phủ lên một tầng sáng vàng tựa như tiên nhân hạ phàm, nghe thấy vị tiên nhân trước mặt chậm rãi mở miệng “ Chuyện lần trước để ngươi tra như nào rồi?”
“Ngươi kêu ta tra lúc nào vậy?”
“Lúc ta hồi cung đã từng nói với ngươi việc Lưu Giác thường xuyên lui tới Phong Châu. Ngươi đừng nói với ta rằng bản thân không nhận ra sự khác thường!”
Lưu Giác, Lưu đại học sĩ.
“Ngươi đã sớm phát hiện ra đúng không?”
“Ông ta là đại thần trong triều, lại nhiều lần bí mật chạy lên núi, nói không có gì mờ ám thì ta cũng không tin nổi”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nu-de/chuong-10.html.]
Ta biết từ nhỏ Tiêu Ly đã rất thông minh, thêm vào đó là tính cách nhạy cảm đa nghi bắt đầu xuất hiện kể từ khi ta hồi kinh. Mà hắn chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nắm bắt được lòng người.
Tiêu Ly đoán không sai, Lưu giác quả thật là có vấn đề rất lớn. Thời gian ghi chép về hành trình xuất kinh của ông ta giữa thực tế và sổ ghi chép không hề khớp. Trong khi ông ta chỉ là một văn thần không có thực quyền lại có thể ở trong đội binh lính gác thành động tay động chân. Như vậy có nghĩa bên trong có người của ông ta.
Mật thám do ta phái đi báo lại rằng ông ta cũng không quay về Hoài Nam. Vậy ông ta vội vã rời khỏi Thịnh Kinh như vậy là muốn đi tới nơi nào?
“Vậy ngươi dùng cách gì để ông ta dẫn ngươi tới Thịnh Kinh vậy?” Ta có chút hiếu kỳ hỏi Tiêu Ly.
“Không biết!” Tiêu Ly chậm rãi sắp xếp lại án thư “ Ta chỉ là đi qua ông ta, ông ta liền giống như gặp được tiên nhân mà lôi kéo ta!”
Ta không khỏi bật cười, nếu nói Lưu Giác thông mình thì quả thật ông ta đúng là rất thông minh. Nhìn thấy gương mặt Tiêu Ly có vài phần giống với Bùi Chuẩn, ông ta liền đặc biệt đưa người tới chỉ vì muốn có thể danh chính ngôn thuận cáo lão, đảm bảo bản thân có thể an toàn rời khỏi Thịnh Kinh.
Nhưng khiến hắn phải tự mình tới đây thì xem ra là sắp tới sẽ có biến động lớn rồi.
Trên án thư mọi thứ trở nên gọn gàng hơn, ta nhìn sườn mặt của Tiêu Ly có chút cẩn thận hỏi thăm “ Cho nên ngươi bởi vì có chút lo lắng cho ta mới tới Thịnh Kinh sao?”
Tiêu Ly dừng lại động tác trong tay.
“Ta không...”
“Tiêu Ly, ngươi không thể nói dối” Ta nhanh chóng chặn lời hắn.
Tiêu Ly giống như nhìn ra sự bối rối của ta, đôi mắt đào hoa dịu dàng nhìn vào mắt ta. Sau đó thở dài một hơi:
“A Lê, không phải một chút.... mà là ta rất lo lắng cho ngươi”
Việc nữ tử lên ngôi không phải chỉ đối mặt với mỗi sự âm mưu tranh đấu phức tạp trong triều mà còn phải đối đầu với những định kiến của thế nhân.
Lúc trước, đây cũng là lý do Tiêu Ly không đồng ý việc ta hồi cung, nhưng khi đó ý ta đã quyết hắn cũng không thể khuyên bảo được. Chỉ có trở thành Đế cơ của Đại Lương thì thân phận phế phi của mẫu thân ta mới được giải trử. Ước nguyện được hợp táng cùng phụ hoàng của bà ấy mới được hoàn thành.
Mặc dù ta không cảm thấy việc được an táng cùng nam nhân kia có cái gì gọi là vinh quang, nhưng ít nhất đây là nguyện vọng của mẫu phi.
“Ta không sao đâu” Ta thấp giọng cam đoan.