Niềm Vui Thoáng Qua - 8
Cập nhật lúc: 2024-09-02 21:51:07
Lượt xem: 1,004
Sau khi những người khác lui xuống, ta giả vờ tiếc nuối: "Xem ra mấy ngày này không thể làm đậu hũ cho bệ hạ rồi." Hắn không nói không rằng, chỉ bị thương chân trái thôi, vậy mà lại cởi cả giày tất chân kia của ta ra. Một đôi bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng nâng hai chân ta lên, đặt trước mắt nhìn kỹ: "Mỗi khi đến mùa đông, chân mẫu thân ta sẽ bị rất nhiều vết nứt nẻ, sau khi khỏi sẽ để lại sẹo thâm, rất xấu xí." Hắn ngẩng đầu nhìn ta: "Giống như ngươi."
Tuy ta không mấy để ý đến dung mạo của mình, nhưng dù sao cũng là phận nữ nhi, nghe những lời này cũng thấy xấu hổ, bèn co rúm các ngón chân, định rút chân về. Nhưng hắn nắm chặt không buông, đầu ngón tay ấm áp lần lượt vuốt ve các ngón chân ta. Nhờ quanh năm mang giày tất, chân ta còn khá trắng nõn, móng chân ánh lên một màu hồng nhạt. Ta bị hắn sờ đến ngứa ngáy, lại cảm thấy kỳ quặc, tim đập nhanh vài nhịp, vội vàng rút chân về. Sau tai tiểu hoàng đế ửng đỏ, lan ra toàn bộ cổ. Hắn mím môi, thu tay về.
Tiểu hoàng đế nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm: "Nàng nói xem, Nhiếp chính vương còn có thể nhẫn nhịn đến bao giờ?"
Ta ở trong cung mười ngày, Sầm Thành Cẩn đến đón ta về.
Vừa mới gặp mặt, hắn đã nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Chẳng biết có phải do mấy ngày nay bận rộn việc triều chính hay không mà hắn gầy đi nhiều, trong mắt toàn là tia máu.
"Hắn, có từng ức h.i.ế.p nàng không?"
Bắt ta làm đậu phụ cho hắn có tính là ức h.i.ế.p không nhỉ? Chắc là không đâu.
Ta bèn lắc đầu: "Bệ hạ là một người rất hòa nhã."
Sầm Thành Cẩn mạnh mẽ nhéo một cái vào tay ta, ta đau đến nỗi mặt nhăn lại, hắn mới hậm hực buông ra, liếc xéo ta: "Nàng có biết ta đã dùng cái gì làm đại giới, mới đổi được nàng về từ hoàng đế không?"
Hắn trầm giọng nói: "Ba mươi vạn binh quyền ở biên giới Tây Bắc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/niem-vui-thoang-qua/8.html.]
Ta hơi sững sờ.
Dù ta không hiểu những tranh đấu ngầm trên triều đình, cũng hiểu rõ tầm quan trọng của binh quyền.
Thì ra Sầm Thành Cẩn là một người biết ơn báo đáp.
Là ta đã hiểu lầm hắn.
Trở về vương phủ, ta mới biết Sầm Thành Cẩn lấy cớ ta có ân sâu nghĩa nặng với hắn, đã xin tiểu hoàng đế ban hôn ngay trước mặt bá quan văn võ trong buổi chầu sớm.
Hắn còn nói rằng đất nước hiện thái bình thịnh trị, hoàng thượng cũng đã trưởng thành, hắn sau khi thành gia sẽ canh cánh trong lòng chuyện thê tử, không tiện tiếp tục thống lĩnh đại quân biên cương, nên đã dâng binh phù lên.
Tiểu hoàng đế lúc này mới gật đầu.
Chẳng trách đêm động phòng hắn oán giận chất chứa, thì ra vì cứu ta thoát khỏi cảnh khốn cùng, hắn đã không tiếc hi sinh cả chuyện cả đời của mình.
Nhưng ta cũng không muốn làm vương phi mà hắn không thích, không muốn hắn miễn cưỡng kết duyên cùng ta.
Ta vốn ung dung tự tại làm đậu phụ của mình, từ cái ngày hai người họ xuống ngựa ngồi trước quán của ta, mỗi người gọi một bát tàu hũ não, ta đã bị cuốn vào vòng xoáy này, không còn làm chủ được bản thân nữa.