Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân Duyên Xung Hỉ - Phần 10

Cập nhật lúc: 2024-11-22 15:44:51
Lượt xem: 382

12

 

Ta đếm từng ngày, chỉ chín ngày ngắn ngủi mà lại cảm thấy dài dằng dặc, khó chịu vô cùng. 

 

Khi Chu Dịch Khang từ cổng viện bước ra, chàng liền sai người chuẩn bị xe ngựa, nói rằng ngày mai sẽ khởi hành. 

 

Ta ngạc nhiên hỏi: 

 

“Không đợi bảng vàng công bố sao?” 

 

Chàng nhún vai: 

 

“Châu phủ cũng có sản nghiệp của nhà ta, tất nhiên sẽ có người ở lại chờ xem bảng. Đến lúc đó, tin từ nhà gửi đi chắc còn nhanh hơn quan sai đưa thư. Hơn nữa, ta ở lại hay không, kết quả cũng chẳng thay đổi.” 

 

Ta nghĩ thấy cũng đúng, ở lại đây chỉ thêm lo lắng vô ích, bèn phụ họa để an ủi chàng: 

 

“Đỗ đạt thì dĩ nhiên tốt, còn nếu không đỗ cũng chẳng sao, chàng vẫn có thể về kế thừa gia nghiệp. Không làm được cáo mệnh phu nhân, ta làm phu nhân của phú hộ cũng chẳng tệ!” 

 

Chàng nghiêng đầu nhìn ta, mỉm cười hỏi: 

 

“Ồ? Tỉnh Hà cũng tham tiền sao?” 

 

Dưới ánh hoàng hôn, cả người chàng như được phủ một tầng hào quang, gương mặt tuấn tú càng thêm mê hoặc. 

 

Ta nhìn chàng, nở nụ cười tinh quái, giơ ngón tay cái vuốt nhẹ bên môi, làm bộ tham lam đáp: 

 

“Không chỉ tham tiền, mà còn háo sắc.” 

 

Chàng bất chợt cúi đầu cười nhẹ, rồi càng cười càng lớn tiếng: 

 

“Tỉnh Hà thật thẳng thắn, phóng khoáng! May mắn thay, hai thứ nàng thích vi phu đều có đủ!” 

 

Khi đêm buông xuống, ta ngạc nhiên phát hiện trên giường đặt một chiếc hộp nhỏ tinh xảo. 

 

Mở ra, bên trong toàn là những món trang sức đang thịnh hành ở châu phủ: vàng, ngọc, châu báu, san hô đỏ… Những thứ mà ở quê ta hầu như chưa từng thấy. Ta yêu thích không rời tay, chẳng biết thử món nào trước. 

 

Lúc này đã cuối hạ, khí nóng vẫn còn phảng phất. 

 

Chu Dịch Khang nằm nghiêng trên giường, áo lỏng lẻo, để lộ bờ n.g.ự.c trắng nõn, đầy vẻ khiêu khích: 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Là tài hay sắc, nàng chọn một thứ đi!” 

 

Chàng trêu đùa, nhưng ta chẳng hề khó xử. 

 

Chỉ trẻ con mới phải chọn, còn ta, tất cả đều muốn. 

 

13

 

Đi được nửa tháng, chúng ta đã được người đưa tin đuổi kịp. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhan-duyen-xung-hi/phan-10.html.]

 

Người ấy báo: 

 

“Công tử đứng thứ bảy, đạt danh hiệu Á Nguyên” rồi trình ra danh sách kết quả được sao chép từ bảng vàng. 

 

Ta nhất thời không hiểu: 

 

“Á Nguyên? Á Nguyên là gì?” 

 

Người đưa tin vội cúi đầu giải thích: 

 

“Hạng nhất kỳ thi hương là Giải Nguyên, từ hạng hai đến mười gọi là Á Nguyên. Kỳ thi hương lần này có hơn mười vạn người dự thi, tổng cộng có một trăm lẻ bảy người trúng tuyển. Công tử xếp thứ bảy, đã là rất xuất sắc rồi.” 

 

Ta chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó là niềm vui sướng như sóng trào cuốn lấy, không biết làm thế nào để diễn tả. 

 

Không màng có ai đứng xung quanh, ta lao đến ôm lấy mặt Chu Dịch Khang mà hôn một cái, nắm chặt lấy chàng không chịu buông. 

 

“Đỗ rồi, thật sự đỗ rồi? Chàng là Văn Khúc Tinh hạ phàm sao?” 

 

Người ta thường nói mười năm dùi mài kinh sử, một sớm đỗ đạt. Nhưng việc chàng thi cử sao lại dễ dàng như vậy chứ? 

 

Đám nha hoàn và người đưa tin ngại ngùng quay mặt đi nơi khác. 

 

Chỉ có Chu Dịch Khang vẻ mặt mãn nguyện, nghiêng má sang bên kia, cười nói: 

 

“Chỗ này nữa, còn thiếu một cái.” 

 

Dù hơi ngượng ngùng, nhưng niềm vui đã lấn át lý trí. 

 

Phu quân của ta vừa đẹp vừa giàu, nay lại thêm tài năng. Ta bỗng cảm thấy ông trời đối xử với ta thật tốt, đến mức nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. 

 

Người khi đắc ý, không chỉ có gió xuân, mà ngay cả gió thu cũng làm ngựa chạy nhanh. 

 

Lúc đi mất hai tháng, nhưng lúc trở về, chưa đầy một tháng đã đến nơi. 

 

Tưởng rằng tin vui từ quan phủ hẳn đã truyền về nhà, chúng ta trên đường càng thêm nóng lòng trở về. 

 

Nhưng trong lúc vội vã, trời bỗng thay đổi, khi đến ngoại ô huyện thì trời bắt đầu mưa. 

 

Ban đầu chỉ là mưa lất phất, nhưng chẳng mấy chốc đã thành mưa lớn. 

 

Cơn mưa mùa thu mang theo cái lạnh, trút xuống không chút kiêng nể, làm người ta cảm nhận rõ cái rét thấm vào xương. 

 

Chúng ta cố gắng về nhà, nhưng lại gặp một đám đông náo động bên ngoài thành. 

 

“Có thể vào trú mưa một lát được không? Chờ mưa nhỏ sẽ đi ngay.” 

 

“Sao lại phải trả tiền để nghỉ chân? Mái che này là nhà ngươi dựng sao?” 

 

Ven đường, trên khoảng đất trống, có vài cây tre được dựng lên, bên trên phủ một tấm bạt lớn, tạo thành một mái che tạm bợ. 

Loading...