Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân Duyên Đến Muộn - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-12-03 05:18:49
Lượt xem: 3,673

12

 

Sự tồn tại của Hứa Chương chẳng khác nào con mọt đục khoét, ta sao có thể để hắn yên ổn? 

 

Trước tiên, ta đưa Lan Hương ra khỏi thành, đảm bảo nàng được an toàn. 

 

Nếu nàng thích nơi ấy, từ nay không quay về cũng chẳng sao. 

 

Sau đó, ta bắt đầu nhắm vào Hứa Chương. 

 

Hắn lần lượt đến bái kiến các quan viên và quyền quý trong kinh thành, nhưng không một ai chịu gặp. 

 

Dù hắn khoe khoang mình có tài trị quốc an dân, nhưng không có người tiến cử, hắn chẳng có cơ hội thể hiện. 

 

Thậm chí công việc viết chữ thuê của hắn, sau một lời nhắn của ta, cũng bị đình chỉ. 

 

Hứa Chương bị dồn đến đường cùng, cuối cùng quyết định liều lĩnh. 

 

Hắn lén giấu một con d.a.o g.i.ế.c lợn, hối lộ gia nhân trong phủ, rồi lẻn vào nhà. 

 

Buổi chiều, ta đang câu cá bên hồ trong sân phủ. 

 

Bất ngờ, một con d.a.o kề sát cổ ta, giọng Hứa Chương âm trầm vang lên: 

 

“Du Anh, ngươi dựa vào đâu mà sống sung sướng như vậy?” 

 

Cơ thể ta cứng đờ, quay lại thấy ánh mắt hắn đầy oán hận. 

 

Ta mỉm cười nhạt: 

 

“Ngươi muốn g.i.ế.c ta?” 

 

Hắn vặn vẹo mặt mày, nói: 

 

“Dù sao ta cũng chẳng còn đường lui. Trước khi chết, g.i.ế.c ngươi thêm lần nữa cũng không lỗ! Đời trước g.i.ế.c ngươi một lần, đời này lại g.i.ế.c thêm lần nữa!” 

 

Nghe hắn nhắc đến đời trước, ánh mắt ta lạnh lẽo. 

 

Đời trước, ta bị hắn g.i.ế.c vì bất ngờ, không kịp đề phòng. 

 

Còn đời này, nếu hắn nghĩ có thể dùng lại chiêu cũ, thì thật quá ngây thơ. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Từ lúc hắn chuẩn bị d.a.o g.i.ế.c lợn, đến khi hắn lẻn vào phủ, mọi hành động của hắn đều nằm trong tầm kiểm soát của ta. 

 

Ngay khi hắn vừa bước qua sân, hạ nhân đã báo tin. 

 

Ta đây, gọi là “lấy thân làm mồi”. 

 

Hạ nhân đã đi báo quan. Hắn lẻn vào phủ và mưu sát phu nhân của quan lại triều đình, tội danh này không thể chối cãi. 

 

Ta hỏi lại: 

 

“Hứa Chương, ngươi lấy gì để nghĩ rằng lần này cũng có thể g.i.ế.c ta?” 

 

Hắn không đáp, chỉ cười nham hiểm: 

 

“Dù sao cũng từng là phu thê, ta không muốn g.i.ế.c ngươi. Ngươi cho ta một chức quan, hoặc năm ngàn lượng bạc, chúng ta coi như không nợ nhau.” 

 

Ta bật cười: 

 

“Hóa ra ngươi cũng không muốn chết.” 

 

Hắn cắn răng nói: 

 

“Ai muốn c.h.ế.t chứ?” 

 

Rồi hắn thú nhận: 

 

“Đời trước ta cũng không muốn chết. Giết ngươi chỉ là bốc đồng. Sau khi ngươi chết, ta giấu xác xuống giếng, còn giấu được một thời gian. Nếu không phải quan phủ bất ngờ điều tra, ta vẫn có thể sống tiếp…” 

 

Hóa ra hắn không c.h.ế.t cùng ta. 

 

Sau khi ta chết, hắn phi tang, nhưng vận may không đứng về phía hắn. 

 

“Quan phủ làm sao phát hiện?” 

 

“Đương nhiên là có người báo quan.” 

 

Hắn nghiến răng, nói: 

 

“Du Anh, chúng ta kết thúc ở đây. Ngươi đã gả cho Đoan Mộc Minh Tông, chỉ cần ngươi bồi thường, chúng ta không ai nợ ai.” 

 

Ta giận quá bật cười. 

 

“Ngươi g.i.ế.c ta, còn đòi ta bồi thường? Ngươi thật không biết xấu hổ!” 

 

“Không cần lắm lời! Chọn đi, quan hay bạc?” 

 

Dao hắn lại dí sát cổ ta. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhan-duyen-den-muon/phan-7.html.]

Ta liếc mắt nhìn xa xa, quan binh đã đến. 

 

Người làm chứng đã đủ. 

 

Ta nâng cổ tay, cây gậy sói từ dưới nước bật lên! 

 

Tiếng nước b.ắ.n tung tóe, trong khoảnh khắc hắn chớp mắt, ta chộp lấy gậy sói, vung một cú mạnh mẽ đập thẳng vào hắn! 

 

“A!” 

 

Hứa Chương bị hất văng. 

 

Ta vẩy nước trên gậy, bình tĩnh nói với quan binh vừa tới: 

 

“Gậy sói của ta rơi xuống hồ, đang dùng cần câu kéo lên thì gặp phải trộm.” 

 

Phía sau, Hứa Chương loạng choạng đứng dậy, người đầy máu, tay vẫn cầm d.a.o lao đến. 

 

“Tiện nhân, ta g.i.ế.c ngươi!” 

 

“Vút!” 

 

Một mũi tên lao tới, xuyên thẳng qua n.g.ự.c hắn. 

 

Hứa Chương trợn trừng mắt, há miệng “khè khè” vài tiếng, rồi ngã ngửa xuống đất. 

 

Đoan Mộc Minh Tông hạ cung tên, lao tới bên ta: 

 

“Đã làm cho phu nhân bị kinh hãi rồi.” 

 

Ta thuận thế ngã vào lòng y: 

 

“Phu quân, thiếp sợ muốn chết.” 

 

Nếu không có gậy sói chắn bên, cảnh tượng này hẳn rất đẹp. 

 

Quan phủ kết án, mang t.h.i t.h.ể Hứa Chương đi. 

 

Chuyện này coi như kết thúc. 

 

Đoan Mộc Minh Tông kéo ta vào thư phòng, lấy kim sang dược bôi cho ta. 

 

Cổ ta bị d.a.o g.i.ế.c lợn cứa một vết nhỏ. Nếu chậm thêm chút nữa, có lẽ vết thương đã lành. 

 

Y bôi thuốc cẩn thận, còn thổi nhẹ, dịu dàng hỏi: 

 

“Còn đau không?” 

 

Ta lắc đầu. 

 

Từ thái độ lạnh nhạt trốn tránh trước đây, giờ đây y dịu dàng như nước, dường như trở thành người khác. 

 

Y còn nhẹ giọng dặn dò: 

 

“Người bên cạnh nàng không đủ đáng tin. Ta sẽ cử hai ám vệ cho nàng. Sau này có chuyện gì, nhất định phải nói với ta, đừng tự ý hành động.”

 

“Tối nay ta có công việc, sẽ về muộn. Nàng cứ nghỉ ngơi trước, đừng chờ ta.” 

 

Nói xong, y định đi, ta kéo tay áo y lại. 

 

“Đêm nay, chàng ngủ ở thư phòng hay tẩm phòng?” 

 

Y không nhìn ta, mặt lại đỏ lên: 

 

“Tại sao lại ngủ thư phòng?” 

 

Ta giận dữ: 

 

“Thế sao trước đây chàng tránh mặt ta?” 

 

Y chối: 

 

“Ta đâu có.” 

 

Ta cười lạnh: 

 

“Ta chờ chàng ở cổng, chàng lại trèo tường vào.” 

 

Y ho khan, lúng túng đáp: 

 

“Hôm đó Hứa Chương lảng vảng gần đó, ta tưởng nàng chờ hắn, nên không muốn làm phiền.” 

 

Ta nghe ra ẩn ý, ngẩng đầu cau mày nhìn y: 

 

“Chàng nghĩ ta có tư tình với Hứa Chương?” 

 

Y càng lúng túng: 

 

“Không… không có.” 

 

Loading...