NHÀ CHỒNG TRÚNG SỐ, TÔI QUYẾT CHIẾM TRỌN SỐ TIỀN NÀY - 8 - HẾT

Cập nhật lúc: 2025-03-10 16:50:44
Lượt xem: 1,292

Thế nhưng, với tư cách là con trai, Lưu Tử Cường không thèm lộ mặt từ đầu đến cuối.

 

Mọi người khen tôi hiếu thảo, còn hắn thì bị chửi là bất hiếu.

 

Để làm bộ làm tịch, mỗi tuần tôi ghé sòng bài một lần, giả vờ khuyên hắn giữ gìn sức khỏe.

 

Nhưng hắn không những không cảm kích, mà còn càng lún sâu vào đó hơn.

 

Cho đến nửa tháng sau, chủ sòng bài gọi điện báo tôi rằng Lưu Tử Cường bỗng dưng chảy m.á.u mũi rồi ngất xỉu.

 

Tôi hắt chút nước lên mặt, vờ vội vã chạy đến.

 

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hắn và chủ sòng bài.

 

Nhóm bạn xấu của hắn vừa thấy hắn bất tỉnh, liền chuồn nhanh như chớp, sợ tôi truy cứu trách nhiệm.

 

Tôi đỡ hắn dậy, nhìn quanh môi trường ngột ngạt trong phòng, vội bảo chủ sòng bài mở cửa sổ:

 

"Phòng này phải thông thoáng, nếu không hít nhiều khí CO2 quá, kiểu gì cũng ngất."

 

Chủ sòng bài lo lắng:

"Cậu Cường lúc nãy chảy m.á.u mũi đáng sợ lắm, có cần đưa đi bệnh viện kiểm tra không? Dĩ nhiên, tôi chỉ đề nghị thôi."

 

Tôi hỏi hắn Lưu Tử Cường có phải suốt ngày chỉ ăn thịt, không động vào rau xanh không.

 

Hắn gật đầu lia lịa.

 

Tôi mỉm cười:

"Căn bệnh cũ của anh ta rồi. Nóng trong người, không ăn rau quả thì dễ bị chảy m.á.u mũi thôi. Nếu lần sau anh ta còn đến, anh cứ khuyên ăn thêm chút rau, sẽ đỡ hơn."

 

Tôi lấy nước, lau sạch m.á.u trên mặt hắn.

 

Khoảng một giờ sau, hắn từ từ tỉnh lại.

 

Vừa thấy tôi, hắn bật cơn điên.

 

"Ai cho con điếm Vương Hiểu Mai đến đây?! Cứ nhìn thấy cô là biết sẽ gặp xui xẻo, cút ngay!"

 

Hắn xô tôi ngã xuống đất.

 

Chủ sòng bài vội vàng bênh vực tôi:

"Cậu Cường, Tiểu Mai đã tận tình chăm sóc cậu cả tiếng đồng hồ, cậu nói vậy có quá đáng không?"

 

Lưu Tử Cường cười khẩy:

"Tao ngày nào cũng đến đây đánh bài, đổ không ít tiền vào sòng này, mày lo mà nhớ ai mới là khách hàng ruột của mày!"

 

Giọng điệu đe dọa quá rõ ràng, khiến chủ sòng bài sầm mặt lại.

 

Tôi vội xoa dịu tình hình, chủ động rời đi.

 

Từ đó, Lưu Tử Cường sống luôn trong sòng bài, m.á.u mũi chảy thường xuyên, nhưng không ai còn gọi tôi đến nữa, vì mọi người đều nghĩ là do nóng trong người.

 

Mỗi khi hắn ngất xỉu, chủ sòng bài chỉ đơn giản khiêng hắn vào phòng trống, chờ hắn tự tỉnh.

 

Không ai bận tâm thời gian hắn hôn mê càng ngày càng dài.

 

Hắn ở đó suốt hai tháng, không những không béo lên, mà còn gầy sọp đi.

 

Triệu chứng ung thư cũng ngày càng lộ rõ.

 

Trước mặt mọi người, tôi giả vờ khuyên hắn đến bệnh viện kiểm tra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-chong-trung-so-toi-quyet-chiem-tron-so-tien-nay/8-het.html.]

Hắn mắng tôi lòng dạ độc ác:

"Ai biết cô có thông đồng với bác sĩ để nói tôi bị bệnh nặng, rồi lợi dụng cơ hội này cướp hết tiền của tôi?!"

 

Tôi chỉ cười nhạt, không đáp.

 

Thím và mấy người khác cũng khuyên tôi:

"Kệ hắn đi, loại người này c.h.ế.t sớm càng tốt!"

 

Thế là tôi cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

 

Hắn vẫn ngang nhiên sống trong sòng bài.

 

Cho đến một ngày, hắn ngất xỉu, hôn mê suốt nửa ngày không tỉnh.

 

Lần này, mọi chuyện nghiêm trọng hơn nhiều.

 

Bác sĩ nhìn phim chụp X-quang, lắc đầu tiếc nuối:

"Cậu ta chắc hẳn đã có dấu hiệu chảy m.á.u mũi, ngất xỉu và đau nhức từ lâu, tại sao không đến viện sớm? Giờ tế bào ung thư không chỉ lan đến phổi, mà còn di căn lên não rồi!"

 

Tôi chảy nước mắt, van nài bác sĩ giữ bí mật.

 

"Anh ấy đã tự buông thả bản thân từ khi mẹ mất. Nếu giờ biết mình bị ung thư giai đoạn cuối, chắc chắn sẽ tự sát."

 

"Dù gì chúng tôi cũng là vợ chồng, dù phải bán nhà, bán xe, tôi cũng sẽ chữa trị cho anh ấy!"

 

Tôi khóc như mưa, vô cùng thê thảm.

 

Bác sĩ nhẹ giọng an ủi, khuyên tôi nên chuẩn bị tâm lý, vì ung thư giai đoạn cuối không thể chữa khỏi, chỉ có thể cố gắng kéo dài sự sống, nhưng chi phí cực kỳ đắt đỏ.

 

Nghe xong giá tiền, tôi bỗng dưng tắt ngấm vẻ đau buồn.

 

"Dù có bán tôi đi cũng không gom đủ tiền. Thôi thì cứ giấu anh ấy, để anh ấy tận hưởng nốt quãng đời còn lại vậy."

 

Tôi gọi xe cứu thương, đưa hắn về nhà khi hắn vẫn đang hôn mê.

 

Mọi người hỏi han, tôi chỉ đáp:

"Anh ấy bị vấn đề thần kinh."

 

Quả thực, hắn cũng cư xử như một người điên.

 

Vừa tỉnh dậy, hắn vừa khóc vừa gào, than đau đầu, đau khắp lục phủ ngũ tạng.

 

Thậm chí tự đập đầu vào tường, cắn rách da thịt chính mình.

 

Dân làng thấy hắn thì tránh xa.

 

Mỗi khi hắn lên cơn, tôi chỉ cần đưa thuốc giảm đau, hắn liền ngoan ngoãn uống vào.

 

Bệnh tật hành hạ hắn đến tiều tụy, hốc hác, tinh thần cũng suy kiệt nghiêm trọng.

 

Rồi cuối cùng, một ngày nọ, hắn c.h.ế.t trên giường bệnh.

 

Ngày hắn chết, tôi cảm thấy không khí trong lành hơn hẳn.

 

Sau khi tổ chức tang lễ đơn giản, chôn hắn bên cạnh mẹ hắn, tôi cầm theo hơn 10 triệu tệ, rời khỏi làng, đến một thành phố mới để bắt đầu cuộc sống mới.

 

Còn căn nhà cũ này, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa.

 

Tác giả: Tô Hàm Ngư

 

- Hết -

 

Loading...