Người Về Từ Ma Thâm Uyên - Chương 6. Ngày Đầu Tiên Đã Bị Tập Kích
Cập nhật lúc: 2024-10-12 14:08:38
Lượt xem: 1
Lâm Phi Bách cũng hiểu rõ điều đó, cho nên trong lòng của chàng đã chuẩn bị tâm thế sẵn sàng ứng phó. Lâm Phi Bách tự nhủ với bản thân, chàng phải cố gắng sống sót để trở về. Chàng còn phải gặp lại Dương Ngọc Hàn để giải thích rõ ràng cho hắn hiểu. Thế nhưng sau này nghĩ lại, Lâm Phi Bách lại cảm thấy hối hận. Giá như khi ấy chàng không ôm chấp niệm phải gặp lại Dương Ngọc Hàn để giải thích thì có lẽ cuộc đời của chàng đã không phải bị hủy hoại đến tan nát, thê thảm như thế.
Tuy nhiên, lúc này đây, Lâm Phi Bách không thể nào hình dung ra được tương lai của chàng sẽ bị dày vò đến thế nào. Bởi vì, Lâm Phi Bách phải tập trung toàn bộ tinh thần để tồn tại trong vực sâu Ma Thâm Uyên.
Ngay giây phút đầu tiên đặt chân lên vực thẳm Ma Thâm Uyên , Lâm Phi Bách đã bị một bàn tay lông lá thò tới muốn nắm lấy đầu của chàng. Vốn đã cảnh giác từ trước, Lâm Phi Bách nhanh nhẹn tránh thoát được. Chàng lùi lại, nhìn đám tù phạm với nhiều hình thù quái dị đang gườm gườm nhìn mình với khí thế hung hãn và không hề có một chút thiện ý nào.
Nhìn lũ tù phạm đang hừng hực khí thế muốn gây sự, Lâm Phi Bách căng thẳng nói;
- Các ngươi muốn gì? Đừng làm chuyện ngu ngốc, ngoài kia còn có quản ngục…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguoi-ve-tu-ma-tham-uyen-rhvu/chuong-6-ngay-dau-tien-da-bi-tap-kich.html.]
Lâm Phi Bách chỉ muốn nhắc nhở lũ tù phạm. Chàng không muốn gây sự với lũ quái vật này. Chàng chỉ muốn cố gắng chịu đựng ba năm để quay về Ngọc Long quốc, tìm hiểu cho rõ chuyện vụ án oan ức của mình. Thế nhưng lũ quái vật kia lại không hề muốn để cho Lâm Phi Bách yên ổn. Lời nhắc nhở của Lâm Phi Bách lại bị bọn chúng cố ý hiểu thành lời khiêu khích. Gã quái vật lông lá vừa muốn nắm đầu của Lâm Phi Bách nhìn quanh một vòng rồi phá lên cười, dài giọng như giễu nhại:
- Này, thằng khốn loài người muốn mách với quản ngục đấy!
Cả đám quái vật còn lại ré lên cười. Lâm Phi Bách cảm thấy khó hiểu. Điều chàng vừa nói có gì đáng cười đến như thế sao? Đám quái vật ấy thế mà lại phản ứng như vừa nghe một câu chuyện rất buồn cười. Cả bọn cười sặc sụa một lúc, rồi một gã trên cơ thể mọc đầy gai nhọn tỏ vẻ tốt bụng giải thích cho tù phạm mới tới hiểu rõ “luật lệ” ở nơi này:
- Thằng khốn mới tới, mày có điều không biết rồi. Ở đây, quản ngục chỉ cần không có ai vượt ngục là được rồi. Còn tất cả những trò “tiêu khiển” của tụi tao, quản ngục sẽ không quản tới, cũng quản không nổi đâu. Nếu tụi tao muốn “chơi đùa” với mày, quản ngục cũng chỉ có cách là phạt hết tất cả mà thôi.
Gã quái vật đầy gai nhọn này có vẻ đã học ngôn ngữ của loài người khá tốt, cách dùng từ của gã khá uyển chuyển. Dù vậy, Lâm Phi Bách vẫn có thể hiểu được, những trò “tiêu khiển” và “chơi đùa” mà gã ta nói đến chắc chắn không phải là trò gì hay ho hoặc vui vẻ, thân thiện. Quả nhiên, gã đầy gai nhọn vừa nói xong thì trước mặt của Lâm Phi Bách đã có một cú đ.ấ.m từ đám đông quái vật bất ngờ vung tới. Lâm Phi Bách nghiêng người né tránh rồi tung chân đáp trả. Lũ quái vật dạt ra một chút. Chúng có vẻ bất ngờ khi chàng trai loài người trông nhỏ bé hơn hẳn so với chúng lại có thể có can đảm để tránh né và còn dám phản công.
Thật ra Lâm Phi Bách cũng biết rõ tương quan lực lượng giữa chàng và lũ quái vật kia có sự chênh lệch rất lớn. Dù tính về số lượng, hay tính về hình thể, thì Lâm Phi Bách chỉ có một mình, lại mang nhân dáng vốn không thể đồ sộ, thô kệch như quái vật được. Thế nên chàng không hề muốn chủ động gây sự. Nhưng bản tính của Lâm Phi Bách trước nay cũng không quen thụ động để kẻ khác ức hiếp, nếu không chàng đã không thể tồn tại được trong nhà họ Lâm và thế giới loài người hỗn tạp trước kia. Không chỉ vậy, Lâm Phi Bách còn từng vì Dương Ngọc Hàn mà dẫn quân ra trận, đẩy lùi ma giới. Chàng cũng không ít lần đột nhập vào những dinh thự được canh phòng cẩn mật để giúp Dương Ngọc Hàn thám thính kẻ địch, thậm chí có khi chàng còn giúp hắn ám sát không ít những kẻ đối đầu.