Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nghệ thuật sát phu - 3

Cập nhật lúc: 2024-11-20 19:43:20
Lượt xem: 183

"Khi ta còn nhỏ, trong nhà có rất nhiều tỷ muội, ta thường chải tóc cho họ. Tỷ, tỷ đến từ Phàn Thành à?"

 

Ta chớp mắt: “Ta đến từ Phàn Thành, cô nương đến từ đâu?”

 

"Muội sống ở Tây Bắc, khi còn nhỏ, theo sư phụ đến Giang Nam. Tỷ, muội muốn hỏi tỷ về một người." Nàng lấy một chiếc dây buộc tóc từ trong tay ra, quấn gọn gàng quanh tóc ta.

 

 

Lòng ta thắt lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Người đó là ai?”

 

5

 

"Tỷ có biết một thương nhân tên là Tạ Chỉ không?"

 

Nội tổ phụ của Tạ Chỉ là quan lại, sau này ông ấy phạm phải điều cấm kỵ trong triều, bị đàn áp và giáng chức, tới đời Tạ Chỉ, tài sản thừa kế còn rất ít. Hắn và mẫu thân phải nương tựa vào nhau, cuộc sống vô cùng khó khăn.

 

Tổ tiên của chúng ta có quan hệ họ hàng với nhau, từ khi phụ thân ta nhận ra họ đã chăm sóc họ.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Lần đầu tiên ta gặp Tạ Chỉ, hắn đang nướng khoai lang ở cửa, mặt mũi và y phục đều dính bùn đất, nhìn ta và phụ thân, cẩn thận gói khoai lang vào tay áo rồi đưa cho ta: "Muội có đói không?"

 

Năm đó hắn tám tuổi, ta sáu tuổi.

 

Nghĩ tới đây, tóc đã chải xong rồi, ta mỉm cười nói với Tôn Diệu Châu: “Ta biết hắn, hắn là một lang quân tốt ở Lí Nhai phường.”

 

Nàng ta nghe vậy, sắc mặt như cứng đờ: “Nghe nói hắn đã có thê tử, nàng thế nào rồi?”

 

Ta hơi cụp mắt xuống: “Cô nương muốn đến thăm họ hàng à? Sao nàng lại hỏi chuyện này?”

 

“Ồ, không có gì đâu, muội nghe nói thê tử của hắn bị bệnh nặng, sợ nàng không khỏe, muội lo lắng cho nàng.”

 

Ta liếc nhìn Hoán Ngọc, Hoán Ngọc cau mày lắc đầu, ý tứ là đừng tiết lộ bệnh tình của ta.

 

Ta "ừm" rồi nói: "Ta chưa nghe nói đến chuyện này. Chắc đó là bí mật của nhà họ."

 

Tôn Diệu Châu đáp lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không biết bệnh gì, ăn phải đồ không tốt thì sẽ không tốt.”

 

Ta vội vàng đứng dậy: “Nàng đã ăn gì?”

 

Dường như bị ta làm cho giật mình, Tôn Diệu Châu do dự nói: "Người yếu không thể tùy tiện ăn uống, tỷ tỷ làm sao vậy?"

 

Ta và Tạ Chỉ kết hôn được bốn năm, khi mới cưới, mỗi ngày hắn đều ra lệnh cho nhà bếp hầm cho ta một bát tổ yến, lúc còn yêu nhau sâu đậm, hắn còn nhìn ta ăn.

 

Lòng bàn tay ta hơi lạnh, ta gượng cười nói: “Nhà Tôn cô nương ở đâu? Hôm khác ta đến thăm nàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nghe-thuat-sat-phu/3.html.]

 

Sau khi Tôn Diệu Châu nói chỗ ở của nàng, ta trao đổi với nàng vài câu rồi rời đi.

 

Khi chúng ta bước ra khỏi tiệm rèn, ta ôm chặt Hoán Ngọc: “Nàng ta biết ta.” Không biết nàng ta nói vậy là cố ý hay vô ý, nhưng ta có thể cảm nhận được, Tôn Diệu Châu biết. Phái người bí mật đi tìm đại phu ở Lâm Thành, người này có thể chữa được độc, không tốn bao nhiêu, càng sớm càng tốt."

 

Hoán Ngọc không có phản ứng: “Phu nhân đã nghĩ thông rồi, chúng ta đi gặp thêm đại phu đi.”

 

Ta gật đầu: “Được, chúng ta lại xem thêm một chút.” Ta dừng lại: “Mấy thành phía Bắc đang có dịch bệnh, giá lương thực của chúng ta cũng tăng lên rất nhiều, lấy danh nghĩa của ta xây hai kho lương thực, nấu một số vị thuốc có tác dụng chống lạnh, hãy làm điều đó ngay khi quay lại, càng sớm càng tốt.”

 

6

 

Về đến nhà, ta chải lại tóc rồi đi ăn. Mẹ chồng và Tạ Chỉ đã đợi sẵn, vẻ mặt hai người không vui, còn ta thì mỉm cười.

 

"Sao hôm nay tướng công về sớm thế? Ăn cơm đi. Cả nhà đợi thiếp làm gì."

 

Sắc mặt Tạ Chỉ càng ghê tởm hơn: “Thường Anh nói hôm nay nàng ra đường à?”

 

"Vâng, thiếp mua một số thứ, không thích nên vứt đi."

 

Trong những năm kết hôn với Tạ Chỉ, ta hiếm khi xuất hiện công khai như vậy, Tạ Chỉ nói mọi người đều biết đây là sản nghiệp của nhà ta, nếu ta đi ra ngoài, hắn sẽ bị thiên hạ chê cười.

 

“Gia tộc chúng ta làm ăn lớn, nếu lãng phí như vậy, chúng ta sẽ ra sao đây.” Mẹ chồng thở dài, sau khi nói một cách nghiêm túc, bình tĩnh nhìn ta.

Ta mỉm cười nói: "Ồ, vậy ra đó là lý do hai người đợi con về ăn cơm. Nhà ta làm ăn lớn nên con muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu", ta bưng bát cơm lên, dùng đũa gắp một miếng, không phải món ta sợ ăn: "Chàng còn muốn viện ở ngoại ô không? Nếu không, thiếp sẽ bán."

 

Tạ Chỉ đặt đôi đũa vừa mới cầm lên: “Sao lại nói tới chuyện đó? Không phải nàng nói thích nó sao?”

 

Ta nhìn chằm chằm Tạ Chỉ, lạnh lùng nói: “Gần đây đột nhiên thiếp cảm thấy xui xẻo.”

 

Hắn không nói gì, còn mẹ chồng nhận thấy có gì đó không ổn nên giục chúng ta đi ăn.

 

"Nhân tiện, thiếp thấy sắc mặt chàng không được tốt lắm, hôm nay thiếp ra ngoài nghe được một chuyện cười, có thể kể cho chàng nghe được không?"

 

“Hả?” Mẹ chồng ta có chút không hiểu.

 

Ta nói tiếp: “Chuyện là khi rùa mua dưa hấu thì phải vừa lăn vừa bò. Hahahahahahaha.” Ta đặt bát đũa xuống và cười: “Không phải buồn cười lắm sao?”

 

Tạ Chỉ cau mày: “Nàng đang nói cái quái gì?”

 

“Thiếp không thích những món này nên không ăn.” Ta đứng dậy, chiếu lệ chào: “Mẹ chồng, mời ăn đi.”

 

Nói xong ta quay lại viện mà không thèm nhìn mặt họ. Phía sau vang lên hai tiếng tách tách, ta đoán là mẹ chồng lại đ..ánh rơi đũa.

 

Loading...