Nghệ thuật sát phu - 2
Cập nhật lúc: 2024-11-20 12:42:44
Lượt xem: 206
Hoán Ngọc bật khóc nói: "Phu nhân yên tâm, muội sẽ phái người báo cho cô gia. Đại phu sao có thể đoán chính xác, chúng ta tìm thêm mấy đại phu nữa, chúng ta sẽ viết thư cho đại tiểu thư, nhờ đại tiểu thư sang thủ đô Đức quốc tìm đại phu.”
Hoán Ngọc lo lắng nên khi bước ra đến cửa thì trượt chân ngã, nàng vội vàng đứng dậy nói: "Muội đi gọi cô gia quay lại. Muội đi ngay đây."
“Không cần đâu.” ta nhẹ giọng nói.
Hoán Ngọc không nghe thấy, vì thế nên ta lại nói to hơn: “Đừng tìm nữa, ta biết hắn ở đâu.”
Hoán Ngọc lau nước mắt: “Phu nhân, nếu không báo cho cô gia thì phu nhân biết dựa vào ai?”
Ta mỉm cười, giơ tay chạm vào ngọn tóc của nàng: “N..gốc, liệu ta có còn hy vọng rằng hắn sẽ thay đổi ý định khi biết ta sắp c..hết không?”
Ta nhìn những đường nét trên bàn tay mình. Lòng bàn tay trong nháy mắt chuyển sang mờ ảo, hai dòng nước mắt rơi xuống: "Ta sẽ dựa vào chính mình."
Ngoài ngoại thất ở ngoại ô, Tạ Chỉ còn có ngoại thất khác, một họ Trịnh ở phía bắc thành và một ở Giang Nam.
Trước đây ta chưa từng phát hiện ra, nhưng sau này khi cô nương tên Tôn Diệu Châu khiến Tạ Chỉ mê mẩn ta đã biết về họ.
4
Làm loạn thì sao?
Ta nhìn Tạ Chỉ, nam nhân mà ta ngưỡng mộ từ nhỏ, chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng và sự lạnh lùng của hắn. Hắn nhìn ta rồi chợt cười lớn: “Cám ơn, vì nàng đã không làm loạn.”
Tạ Chỉ cho rằng ta ghen và muốn gây sự để khiến hắn thay đổi ý định. Vì thế ngày hôm đó, hắn đã dỗ dành ta rất lâu và thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại nữ hiệp đó nữa.
Ta nhẹ nhàng dựa vào hắn như trước: “A Chỉ, thiếp chỉ có chàng, nếu chàng bỏ rơi thiếp thì thiếp sẽ sống ra sao?”
Chỉ cần tiêu tiền để có thể tồn tại. Từ hôm sau trở đi, ta bắt đầu tiêu tiền như nước, không tiếc bất cứ cái gì.
Ta nhờ trướng phòng (kế toán) tính toán, phân chia lại gia sản của Ngụy gia, dự định sẽ tiêu một nửa và để lại một nửa cho tỷ tỷ đã xuất giá ở xa.
Từ hôm nay, ta, Ngụy Huệ Dư, đã trở thành một nửa Thần Tài ở Phàn Thành, tất cả các chủ cửa hàng trên phố đều đang đợi ta rút tiền. Ta đập vỡ ngọc trai chỉ để nghe được âm thanh của nó. Đồ ăn thức uống ta cũng không thèm ngó tới, ta cho người trực tiếp đến phía Tây thành để hỗ trợ những người dân đang chật vật mưu sinh.
Mãi đến khi đi đến tiệm rèn, ta mới nhìn thấy Tôn Diệu Châu đang cầm thanh kiếm của ngoại tổ mẫu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nghe-thuat-sat-phu/2.html.]
Nàng ta mặc y phục màu đỏ, có mái tóc đen nhánh, đứng trước cửa tiệm rèn, chỉ tay và nhờ người mang thanh đại đao ra cho mình.
"Huynh đệ, nhiệt độ không ổn, đây là công thức ta tìm được trong sách cổ, huynh đệ có thể xem qua, nếu không phải thần khí, ta sẽ trả ngươi gấp ba lần.”
Nàng ta vui vẻ và nghĩa khí, có sự tươi mới mà ta không có.
Ta đứng ở góc đường, theo sau là hơn chục người hầu, vô hồn nhìn nàng ta một lúc rồi quay lại nhìn Hoán Ngọc: “Nhìn xem, nếu là ta, ta cũng chọn nàng. Ai lại chọn người sắp c--hết như ta chứ?”
Đầu gối ta rất yếu, ta ôm lấy Hoán Ngọc run rẩy.
Lúc này, Tôn Diệu Châu lấy một cái rìu từ tiệm rèn và thực hiện một chiêu thức rất đẹp mắt trước cửa. Ta chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì như thế này, nó chạm đến trái tim và tâm hồn ta.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
"Hoán Ngọc, hãy đưa mọi người trở về nhà."
Ta chợt nảy ra một ý tưởng rất táo bạo, ta muốn làm quen với nữ hiệp này, nữ nhân đã khiến tướng công ta ngây ngất.
Hoán Ngọc từ chối, nàng chỉ bảo những người khác về trước rồi đi từng bước nhỏ theo ta vào tiệm rèn.
Vừa tới cửa liền ta cảm thấy trên mặt nóng bừng, Tôn Diệu Châu đang đùa giỡn với người thợ rèn, không thấy ta tới nên tay nàng vô tình đ..ánh trúng đầu ta, khiến búi tóc của ta bị bung ra.
“Ôi, vị cô nương này, ta thật xin lỗi, ta không biết nói gì hơn.” Nàng càng cảm thấy có lỗi hơn khi thấy tóc ta đã bung ra hết.
Không biết từ đâu, ta nhìn nàng và nói: "Cô nương biết cách chải tóc phải không? Tóc của cô nương rất đẹp."
"Hả?" Tôn Diệu Châu và Hoán Ngọc đều kinh ngạc kêu lên.
"Ta quen làm những việc vớ vẩn rồi." Nàng nhìn ta rồi nhìn tiệm rèn bừa bộn và nóng bức: "Cách ăn mặc của ta không phù hợp với cô nương. Nói cho ta biết nàng ở đâu, ngày nào đó ta tới xin lỗi."
Ta lắc đầu ra hiệu cho Hoán Ngọc lấy lược ra: “Ta thực sự thấy chúng trông rất đẹp, xin lỗi đã làm phiền cô nương.”
Tôn Diệu Châu sửng sốt: “Cô nương xinh đẹp như tiên nữ, nếu chúng ta cài chung một loại trâm thì ta thật xấu hổ.” Nàng cười nhẹ, nhận lấy lược từ tay Hoán Ngọc, mượn sân sau nhà thợ rèn để chải tóc cho ta.
Những ngón tay của nàng dài và thon, có những vết chai bên trong và khớp xương chắc khỏe hơn xương của những nữ nhân bình thường. Nhưng khi chải tóc, tay nàng rất linh hoạt, có thể chải tốt hơn cả lão bà đã có kinh nghiệm chải tóc mười năm.