Nàng Dâu Nhà Nông - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:19:35
Lượt xem: 4,519
Mẹ ta ngẩng đầu lên: "Đó là điều đương nhiên, ta với cha con nếu gieo trồng không tốt, thì làm sao sinh ra được các con?"
Vừa dứt lời, chị dâu trở về, mắt nàng ấy đỏ hoe, quỳ xuống dập đầu mấy cái thật sâu trước cha mẹ, mẹ vội vàng đỡ bà ấy dậy: "Có gì mà phải quỳ chứ, không làm quan thì thôi, ai mà ngờ quan lại ở kinh thành lại quản rộng như vậy, còn quản người ta lấy vợ như nào nữa."
Cha cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta vốn cũng chỉ mong Đại Lang thi đậu tú tài rồi mở trường tư thục, giờ thì nó đã nổi tiếng cả phủ thành rồi, vậy thì có thể mở một trường tư thục thật lớn rồi."
Chị dâu vẫn không chịu đứng dậy, nàng ấy vừa khóc vừa nói: "Người không biết, nhưng con biết, con biết thân phận của con sẽ khiến cho con đường làm quan của chàng ấy gập ghềnh, cho nên con mới để chàng ấy một hơi thi liên tục để có được danh tiếng. Mẹ, là con tham lam không muốn bỏ lỡ chàng ấy, người trách con đi."
Mẹ ta khẽ thở dài một tiếng: "Con biết chẳng phải là Đại Lang cũng biết sao? Con cháu tự có phúc của con cháu, nó tự mình lựa chọn thì tự mình gánh vác, ta không trách con."
Chị dâu lúc này mới ngẩng đầu lên nói: "Người cam lòng nhưng con không cam lòng để chàng ấy bị chôn vùi, xin người đồng ý cho con đích thân lên kinh thành biện bạch."
Cha mẹ đồng ý. Ta lén hỏi chị dâu có bao nhiêu phần nắm chắc, nàng ấy nói nhà tên khốn đó quả thực dựa vào thừa tướng mà sống, bệ hạ chắc chắn là thật sự coi trọng huynh trưởng ta, như vậy thì nàng ấy có năm phần nắm chắc.
Nhưng trong nhà không ai ngờ rằng dân làng lại mang đến cho chúng ta chỗ dựa vững chắc hơn.
Ta vốn nghĩ mọi người biết chuyện của chị dâu sẽ tránh xa nhà ta, chị dâu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ta biến xưởng sản xuất thành của chung của làng, không ảnh hưởng đến cuộc sống của công nhân.
Nhưng ngày chị dâu lên đường, tiên sinh họ Điền lại mang đến một bức thư thỉnh cầu, trên đó đầy những chữ ký với đủ loại nét bút lớn nhỏ, phần lớn viết còn chưa ngay ngắn bằng trẻ con, có những người còn nhờ tiên sinh họ Điền viết hộ tên rồi họ ấn dấu tay.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tiên sinh họ Điền nói cả làng tám trăm hai mươi ba hộ, không thiếu một hộ nào, đều có mặt trên đó, họ cầu xin cho huynh trưởng và chị dâu, hy vọng thiên hạ không mất đi một vị quan tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nang-dau-nha-nong/chuong-13.html.]
Lần này chị dâu không khóc, nàng ấy nhận lấy tập văn thư dày cộp, trịnh trọng cảm tạ.
Nàng ấy nói cha nàng ấy cả đời là một vị quan hồ đồ, không tham ô nhưng cũng chẳng hiểu dân sinh, khiến cho bách tính dưới quyền cai trị phải chịu nhiều khổ cực, cho nên nàng ấy mới tận hết sức mình muốn bù đắp một chút, nhưng cuối cùng vẫn là bách tính trả lại cho nàng ấy nhiều hơn.
Ta và cha mẹ từ mùa thu hoạch đến mùa đông tuyết rơi, rồi lại đến mùa xuân năm sau mới đợi được một bức thư hồi âm.
Chữ viết trong thư tràn đầy sinh khí, chị dâu nói bệ hạ đã đích thân chỉ định chức quan cho huynh trưởng, tri huyện của một nơi gọi là Quỳnh Hải, nơi nghèo nhất nhì trong cả nước.
Người trong triều đều cho rằng đây là hình phạt, không ai phản đối nữa, không ai biết đó chính là hoài bão của huynh trưởng .
Trong thư còn nói rằng hoàn cảnh nơi đó quá khắc nghiệt, bảo ta và cha mẹ cứ an tâm ở nhà, nhưng cha mẹ ta là ai chứ, làm sao mà nghe lời bọn họ được.
Ta vừa soạn thảo xong quy định giao xưởng sản xuất cho làng, bọn họ liền vội vã dẫn ta lên đường, mẹ vừa hừ vừa nói cháu trai cháu gái của bà ấy nói không chừng đã ở trong bụng chị dâu rồi, mới không tin hai người đó động phòng cũng lề mề như vậy thì có thể chăm sóc tốt được.
Còn ta từ sớm đã được chị dâu nuôi dạy đến mức không muốn chỉ ru rú trong khuê phòng, đi muôn dặm đường, đọc muôn quyển sách, đó mới là chuyện sung sướng biết bao nhiêu trong đời người.
Khi đến nơi thì trời vừa chạng vạng, chị dâu dưới ánh hoàng hôn đỏ rực đang nói với mọi người trên khoảng đất trống về cách dệt vải, họ kích động dùng thứ phương ngữ mà ta không hiểu để hỏi, chị dâu đã rám nắng đi nhiều, mở miệng ra, cũng là thứ phương ngữ mà ta không hiểu.
Chỉ trong chốc lát, ta dường như nhìn thấy nơi này sau này cũng sẽ trở thành một Hứa gia thôn khác, tràn đầy sức sống.
Ta nhịn không được nhảy xuống xe ngựa chạy tới, như đang tuyên thệ mà hô lớn: "chị dâu, ta đến giúp đây!"
(Hết)