Mười Lăm Năm nhầm lẫn - Chap II
Cập nhật lúc: 2024-06-14 21:18:28
Lượt xem: 151
Trương Nhược Khánh - người đã rất lâu không gặp .
Hắn ta bước xuống ngựa , oai phong tiến tới chỗ Khách Phong tay bắt mặt mừng .
- may quá vẫn về kịp chúc Tượng Nhan muội và huynh thành thân con đàn cháu đống đại hỷ đại hỷ nhé !
Khách Phong vỗ vỗ vai Nhược Khánh cười ngại .
- đúng là lâu quá nên ta chưa kịp nói , ta và Tượng Nhan muội muội trước giờ vẫn luôn là anh em tốt . Nay huynh về đây chúc mừng ngày ta và Quách Mẫn Nghi cưới đúng là vinh hạnh .
Nhược Khánh bất ngờ rồi lại đảo mắt tìm kiếm .
Bản thân tôi cũng rất ngại đụng phải ánh mắt của hắn , chắc chắn sẽ rất khó xử .
Nhưng mà chẳng nhẽ trốn mãi chắc tôi đâu làm chuyện gì đáng hổ thẹn đâu - Tượng Nhan thầm nghĩ .
Cô rót cho mình ly rượu trên bàn nhanh chóng uống hết rồi đứng phắt dậy tiến tới chỗ hai người kia .
Tượng Nhan bước tới , cúi chào rồi khách sáo nâng chén rượu cưới , một hơi cạn sạch
- chúc Phong thiếu gia và Quách tiểu thư đại hỷ , hạnh phúc trăm năm .
Cả ba chúng tôi đều khó xử , Khách Phong cúi đầu rồi cũng bị lôi đi bắt đi tiếp rượu mất .
Nhược Khách kéo tay tôi vào một góc , khó hiểu hỏi tôi :
- huynh xin lỗi , đã xảy ra chuyện gì vậy , muội không phải là sẽ gả cho ấy ấy à .
Tôi lắc lắc đầu , cổ họng hơi khựng lại khó khăn trả lời
- chuyện đã qua lâu rồi huynh đừng để ý làm gì . Nào hai ta vào trong nhé . Đường xa như vậy huynh chắc chắn là đói mệt rồi
Tượng Nhan định quay lưng rời đi thì đã nhanh chóng bị một bàn tay to lớn kéo trở về .
Lực kéo mạnh phút chốc khiến cô nhào vào lòng Nhược Khánh .
Tướng quân trẻ tuổi lạnh lùng trong lời đồn giờ vậy mà lại lúng túng đẩy cô ra .
- xin lỗi muội , ta vô ý quá .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/muoi-lam-nam-nham-lan/chap-ii.html.]
Nhược Khách nhìn cô chằm chằm , hắn từ bao giờ đã để ý cô bé năm đó giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi .
Tôi nhìn hắn hồi lâu , giờ thì ba người bọn tôi chắc là khó có thể ngồi chung một chỗ hàn huyên với nhau rồi .
Tôi cười khổ
- Nhược Khánh huynh có thấy ta quá buồn cười không .
Cô mượn hơi rượu , một ý định bất ngờ hiện ra .
Nhược Khách giơ hai tay như bị bắt , bối rối nói
- không đời nào , huynh chỉ hơi bất ngờ một chút , chắc ba chúng ta đã lớn rồi nên có nhiều chuyện xảy ra thì cũng thường tình thôi .
Hắn đưa tay lên gãy gãy đầu , e thẹn như một thiếu nữ mới lớn .
Dáng vẻ ấy tự nhiên làm tôi thấy đáng yêu vô cùng hoá ra vẫn có người sợ tôi buồn , tôi mượn hơi men rồi mạnh dạn hỏi
- Nhược Khánh , huynh cưới muội nhé ? Không còn ai thích muội cả .
Tôi không biết tôi đó bản thân đã ăn gan gì mà dám nói mấy lời như vậy .
Nhưng cũng nhờ đấy mà biết Nhược Khánh từ nhỏ cũng thích tôi .
Hắn ta giờ là tướng lĩnh trẻ cầm binh cả một vùng biên giới , vậy mà từ chối biết bao nhiêu người tốt .
Tôi ngồi trên giường ngoái nhìn ra cửa sổ , nhìn đống lễ vật hỏi cưới của phủ tướng quân mang đến mà ngơ ra .
Nha hoàn Lâm Lâm bên cạnh thì tủm tỉm cười
- Nhược Tướng Quân quả là vô cùng yêu tiểu thư , người nhìn xem rương đã sắp lấp đầy sân rồi .
Tôi đập đập đầu , hoá ra người thích tôi ở gần như vậy sao ?
Chỉ nhớ hôm tôi tỏ tình xong thì ngã vào lòng hắn . Trước khi ngủ thiếp đi trong vòng tay đấy nghe rất rõ lời hắn nói .
- Trước giờ luôn muốn cưới muội nhất , thích muội nhất .