MỘT ĐỜI AN YÊN - Chương 7 - 8 - 9
Cập nhật lúc: 2024-08-06 23:22:41
Lượt xem: 4,745
7
Tôi đã đặt vé máy bay đi Hồng Kông.
Tôi và người bạn thân nhất thời học sinh, vui chơi thoải mái suốt nửa tháng.
Cho đến khi điện thoại của Phó Hàn Châu gọi đến chỗ bạn thân tôi.
"Trần Lạc Sơ, Tư Thần ốm rồi, đòi tìm mẹ."
Tôi nghĩ một lúc, bình tĩnh nói: "Trẻ con bệnh khi đổi mùa là chuyện bình thường."
"Nhà họ Phó có bác sĩ gia đình, cũng có bệnh viện riêng, họ sẽ chữa trị và chăm sóc nó tốt."
Phó Hàn Châu không nói gì, trực tiếp cúp máy.
Bạn thân có chút xót xa hỏi tôi: "Lạc Sơ, cậu thực sự không cần đứa con nữa sao?"
Cô ấy biết tôi đã dành bao nhiêu tâm huyết cho Phó Tư Thần.
Tôi gật đầu: "Ừ, không cần nữa."
"Vậy... Phó Hàn Châu, cậu còn thích anh ta không?"
Trước đây, chỉ cần nghe thấy tên Phó Hàn Châu, tim tôi sẽ không kìm được mà đập loạn.
Nhưng bây giờ, không còn chút sóng gió nào.
"Không thích nữa."
"Là thật, không thích nữa."
Bạn thân không kìm được mà reo lên: "Lạc Sơ, nhất định phải ăn mừng, tối nay chúng ta không say không về!"
8
Lần đầu tiên tôi và Phó Hàn Châu là do rượu gây ra.
Chỉ là lúc đó, tôi tỉnh táo, người say là Phó Hàn Châu.
Còn lần này, tôi say khướt.
Người đàn ông trước mặt lại luôn tỉnh táo và kiềm chế.
Thậm chí khi đỡ tôi, tay anh ta cũng rất lịch sự.
Bạn thân do dự rất lâu mới bước tới.
"Chu Đình An, có thể nhờ anh đưa Lạc Sơ về được không?"
Chu Đình An không trả lời, đỡ tôi ngồi lên sofa.
"Để lại tài xế cho các cậu, tôi tự lái xe về."
"Chu Đình An... anh thực sự không lo cho Lạc Sơ nữa sao?"
Chu Đình An nhìn thoáng qua: "Năm năm trước tôi đã nói rồi, chuyện của cô ấy, không liên quan gì đến tôi nữa."
Tôi bỗng nhiên cười không ra tiếng.
Đúng vậy, năm đó Phó Hàn Châu say rượu cưỡng ép tôi.
Chu Đình An kiên quyết muốn báo cảnh sát.
Nhưng tôi vì tình yêu mà cuối cùng vẫn chọn kết hôn với anh ta.
Chu Đình An là thanh mai trúc mã của tôi, chúng tôi lớn lên cùng nhau.
Vì chuyện với Phó Hàn Châu, anh ấy thất vọng về tôi đến cực điểm, từ đó cắt đứt liên lạc hoàn toàn.
Tôi không nghĩ rằng tối nay sẽ gặp anh ấy.
Những năm qua nghe nói anh ấy luôn ở nước ngoài, chưa bao giờ trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mot-doi-an-yen/chuong-7-8-9.html.]
Ai ngờ chúng tôi lại gặp nhau ở quán bar ở Hồng Kông.
Tôi che giấu nỗi xấu hổ trong lòng, nhỏ giọng gọi bạn thân.
"Lan Lan, để anh ấy đi, mình tự về được."
Chu Đình An không nói gì, quay người bước đi.
Nhưng khi bạn thân dìu tôi ra khỏi quán bar.
Chiếc Bentley của anh ấy đỗ bên lề đường, bật đèn khẩn cấp.
Chu Đình An dựa vào thân xe hút thuốc, xung quanh đầy đầu lọc thuốc lá.
"Trần Lạc Sơ."
Anh ấy cười, nhưng nụ cười mang theo nỗi đắng cay không thể nói thành lời.
"Kiếp trước tôi chắc chắn nợ cô."
9
Anh ấy đỡ tôi lên xe.
Còn sắp xếp tài xế đưa bạn thân về.
Khi xe đến khách sạn tôi ở.
Chu Đình An đỗ xe, tháo dây an toàn.
Rồi nghiêng người, nắm lấy cằm tôi và hôn tới.
Cả người tôi mê man, có lẽ do kích thích của rượu làm tôi mất đi lý trí.
Tôi ôm lấy cổ anh ấy, đáp lại nụ hôn của anh ấy.
"Trần Lạc Sơ."
"Ừ?"
Nụ hôn của Chu Đình An ngày càng sâu.
Ngón tay anh ấy luồn qua mái tóc dài của tôi, giữ chặt gáy tôi ép tôi về phía anh ấy.
Khi sắp không thể thở nổi, anh ấy mới kết thúc nụ hôn sâu đó.
Cúi đầu, trán chạm vào trán tôi: "Muốn không?"
Tôi bất chợt nhớ đến bức ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện mà tôi nhận được cách đây một tháng.
Là Phó Hàn Châu gửi cho Tô Hà.
"Muốn em, muốn làm lại với em."
Lúc đó, tôi vẫn nghĩ đến Phó Tư Thần, rơi vào đau khổ giằng co.
Nhưng bây giờ, tôi không còn quan tâm gì nữa.
Tôi ngửa mặt lên hôn anh ấy, ôm chặt cổ anh ấy.
"Chu Đình An, chúng ta làm đi."
Nhưng Chu Đình An lại giữ vai tôi, đẩy nhẹ tôi ra.
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt đẹp trai của anh ấy vô cùng nghiêm túc, tập trung.
"Trần Lạc Sơ, tôi có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Tôi là một người đàn ông rất truyền thống." Chu Đình An cúi đầu cười, ngón tay nắm chặt vai tôi, run lên nhẹ nhàng.
"Làm rồi, em phải chịu trách nhiệm với tôi."