Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mộng Đẹp - C18

Cập nhật lúc: 2024-03-18 09:49:59
Lượt xem: 205

Rốt cuộc thì Thôi Cẩm Trạch cũng bắt đầu phát sinh xung đột với ta.

Ngồi trên xe ngựa, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, giọng nói rét lạnh: "Khi nãy ngươi làm cái gì vậy?! Ngươi có ý gì hả?"

"Rõ ràng huynh trưởng cũng thấy hết rồi mà, ta phải lòng tiểu hầu gia, ta thích chàng."

"....Ngươi điên rồi đúng không? Trong nhà đã chọn lựa được hôn sự cho ngươi rồi, huống hồ thân phận của ngươi sao có thể so sánh với Khương tiểu thư, ngươi ngại nhà họ Thôi chưa đủ trò cười cho thiên hạ đàm tiếu hay sao?"

"Trò cười? Trò cười gì?"

Có thể thấy được hắn đang cực lực ẩn nhẫn cơn tức giận của mình.

Nhưng ta vẫn bày ra dáng vẻ khó hiểu, hỏi lại hắn: "Huynh trưởng đang nói gì vậy? Chẳng lẽ việc đón ta về nhà là trò cười của nhà họ Thôi sao?"

"Thôi Âm, ta đã từng nói rồi, ngươi phải biết thân biết phận, bằng không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

"Ta cũng còn nhớ huynh trưởng đã từng nói, nếu đã trở về thì ta chính là trưởng nữ của nhà họ Thôi. Chỉ cần có ngươi ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt ta."

Ta khẽ cong khóe miệng, như cười như không nhìn hắn: "Còn chưa được nửa tháng mà đã thay đổi rồi cơ đấy."

Trong mắt Thôi Cẩm Trạch lóe lên vẻ lạnh lùng: "Từ lúc ngươi quay về đến giờ đã từng có ai bắt nạt ngươi! Đừng quên ở vùng thôn quê huyện Mi kia người đã sống như thế nào! Bây giờ hưởng thụ cơm ngon áo đẹp ở nhà họ Thôi mà vẫn còn chưa hài lòng hay sao?! Nếu không nhờ nhà họ Thôi thì sao ngươi có thể xứng với dòng dõi của phủ Quận công? Thôi Âm, tất cả những gì mà bây giờ ngươi đang có đều là nhà họ Thôi cho ngươi!"

"Tất cả những gì bây giờ ta đang có?"

Ta cảm thấy rất buồn cười: "Ta có cái gì cơ? Là mấy bộ áo váy cũ Thôi Viện ném cho ta sao? Hay là sự ghét bỏ của phụ thân? Hay là thái độ hùng hổ hăm họa của người là huynh trưởng như ngươi?"

"Thân phận trưởng nữ của nhà họ Thôi còn chưa đủ sao?"

Thôi Cẩm Trạch lạnh nhạt nhìn ta, đã hoàn toàn mất hết phong độ: "Thôi Âm, ngươi nên cảm ơn chứ không phải chất vấn! Lúc trước bà ta ôm ngươi về Ung Châu, kể từ khi đó người đã không còn là con gái nhà họ Thôi nữa rồi. Bây giờ đón ngươi về kinh đều là lòng tốt của nhà họ Thôi."

Ta nhìn hắn bằng bộ dạng uể oải, tựa lưng vào thành xe, ngắm nghía móng tay mình.

Trên mặt Thôi Cẩm Trạch hiện lên vẻ khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã giận tái cả mặt lại, hắn mím môi nhìn ta, nói: "Không cần biết nhà họ Thôi đón ngươi về có mục đích gì nhưng thân phận trưởng nữ nhà họ Thôi bây giờ của ngươi là thật! Cuộc sống giàu sang phú quý sau này cũng là thật! Đã nhận được ích lợi thì ngươi nên biết thân biết phận, nếu ngươi còn không thành thật thì ta sẽ đưa ngươi về lại Ung Châu!"

"Vậy đâu có được, chẳng lẽ huynh trưởng chưa từng nghe được câu mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó à? Ta không về đâu."

Ta nhìn hắn rồi bật cười, nhướng mày: "Yên tâm đi, sau này ta sẽ thành thật. Làm gì có ai muốn về nông thôn ở huyện Mi chọc phân cơ chứ."

Một khi chiếc khăn che đậy sự xấu xa đã bị giật ra thì tất cả mọi người đều chẳng thèm giả vờ thêm nữa. Ta trở thành một sự tồn tại đặc biệt ở nhà họ Thôi.

Bọn họ không cho phép ta rời khỏi Đinh Lan Uyển, chẳng khác nào đang giam lỏng ta ở nơi đây. Hai đứa nha hoàn và bà v.ú được phái tới trông coi lại ngày càng lộng hành và trắng trợn hơn. Nhìn người mà đối đãi thôi, cơm nước đưa tới đều là cơm thừa canh cặn. Ấm trà trên bàn cũng rỗng tuếch chẳng có gì.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Thậm chí các nàng còn ăn trộm đồ của ta.

Số trang sức ít ỏi trong hộp cũng bị mất bảy tám phần.

Ta ngồi mài d.a.o trong sân, bỗng dưng lại cảm thấy rất buồn cười, lập tức quay ra nói với Hòe Hoa: "Ta là tiểu nhân có thù tất báo, các nàng đối xử với ta như vậy, quả thật là ngu dốt không ai bằng."

Hòe Hoa nhìn thoáng qua bốn phía, đè thấp giọng nói: "Diêu phi nương nương mời cô nương vào cung."

"Dao đã mài xong nhưng chó còn chưa g i ế t, ta không đi đâu."

"Sớm hay muộn cũng sẽ g i ế t thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mong-dep/c18.html.]

"Ta muốn đích thân g i ế t."

"Diêu phi nói Lam Quan đã biết người tới kinh thành, ngày nào hắn cũng phát cáu muốn tới đây tìm cô nương, sắp không ai ngăn nổi hắn nữa rồi."

Ôi, cái tên ngốc đó! Hồi ấy ta dỗ dành hắn cứ đi với Diêu Cảnh Niên trước đi, ta nói dối rằng mấy hôm nữa sẽ tới tìm hắn.

Hắn nhất định đã tức điên cả lên.

Ta cười một tiếng, vừa lòng thưởng thức con d.a.o đã được mài bóng loáng của mình: "Bảo hắn chờ chút đi, sắp xong rồi."

"Hòe Hoa, tháng sau là ngày giỗ của mẹ ta, bản cô nương muốn g i ế t chó!"

Vốn dĩ ta đã định bỏ qua cho nhà họ Thôi bọn họ. Nào có thể đoán được lần này vào kinh lại có niềm vui ngoài ý muốn.

Nghe nói mẹ kế Tô thị của ta mồ côi từ thuở nhỏ, sau này được nuôi lớn bên cạnh bà nội ta. Bà ta là con gái của dì cha ta, cũng biểu muội của ông già đó.

Nha hoàn hồi môn Tú Thanh của mẹ ta từng nói cho ta biết, sau khi mẹ ta tới nhà họ Thôi thì có một biểu cô nương qua lại rất thân thiết với bà ấy, tình cảm của hai người sâu nặng hệt như tỷ muội ruột thịt.

Ngươi nói xem có khéo không, Thôi Viện vừa hay nhỏ hơn ta đúng một tuổi.

Chuyện này nói lên điều gì?

Mẹ ta chân trước vừa bị bỏ, chân sau Tô thị đã gả cho cha ta, ngay sau đó lập tức mang thai.

Cái này phải trách ta, ngày trước lúc g i ế t cậu hai, ta quên hỏi ông ta rằng khi đó ngoại trừ ông ta ra có còn người nào bày kế hãm hại mẹ ta không.

Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách ta, ngay cả ta cũng phải tới khi vào kinh mới được mở mang kiến thức, gặp được nhân vật như Tô thị và Dương di nương.

Hai kẻ khẩu phật tâm xà, tiếu lý tàng đao.

Quá trình thăm dò tin tức quả thật đã gặp rất nhiều khó khăn trắc trở. Bên cạnh cụ bà có một bà v.ú lớn tuổi, cũng được coi như đã nhìn Tô thị lớn lên.

Mấy năm trước bà ấy rời khỏi nhà họ Thôi, được người nhà đón về quê dưỡng lão. Lúc mới tới kinh thành ta còn chưa có nhiều mối quan hệ, cuối cùng vẫn còn phải nhờ đến Diêu phi trong cung giúp đỡ tìm hiểu một phen mới tính ổn thỏa.

Sau này nàng gửi cho ta ba chữ -- có thể g i ế t.

Hôm đó ta đứng ở trong sân, giương mắt nhìn lên bầu trời trong xanh như vừa mới được gột rửa, hoảng hốt nhớ đến bài Bái Nguyệt Đình do mẹ ta hát.

Đúng thật là cao thủ, một âm mưu quỷ kế tuyệt diệu.

Tô thị lừa gạt mẹ ta, cậu hai lợi dụng vị biểu huynh kia, mỗi người đều có ham muốn của riêng mình, cùng nhau hợp tác, hoàn mỹ đến độ không có một lỗ hổng.

Lâu nay ta còn đang thắc mắc, nhà họ Thôi canh gác nghiêm ngặt như thế, vậy năm đó cậu hai lén ôm ta ra ngoài như thế nào, rồi lại dẫn mẹ ta trở về Ung Châu ra sao.

Tốt thật đấy, tất cả mọi người đều đạt được ước nguyện của mình mà không phải chịu bất kỳ tổn thất nào.

Ngoại trừ mẹ ta và vị biểu huynh bị hy sinh kia.

Gió thu xào xạc, mưa chiều hoang vắng.

Một bộ hài cốt cuộn trong chiếu rơm.

Một đôi giày thêu thẫm ướt m á u đ ỏ.

Thế đạo này quả thực vẫn trước sau như một, làm người ta kinh tởm đến phát ói.

Loading...