Mộng Đẹp - C17
Cập nhật lúc: 2024-03-18 09:49:38
Lượt xem: 198
Ngụy Trường Thư đánh ngất ta.
Sau khi tỉnh lại ta đã ở nhà họ Thôi. Bọn họ nhốt ta lại.
Hòe Hoa gắng sức giải thích: "Cô nương của chúng ta lớn lên ở thôn quê, phu nhân lại qua đời trước mặt người nên từ đó về sau người luôn sầu não uất ức, có suy nghĩ muốn phí hoài bản thân! Người cầm kiếm là vì muốn tự vẫn, mấy năm nay nếu không phải có ta ngày đêm trông coi thì cô nương đã không biết phải c h ế t bao nhiêu lần rồi!"
Nàng nói khá đúng tình hình thực tế, trên cánh tay của ta có rất nhiều vết sẹo nông sâu không giống nhau, đều là do ta tự làm đau mình lúc chứng cuồng loạn phát tác.
Hòe Hoa nói bởi vì ta mới tới kinh thành, cả đêm đều ngủ không ngon, tinh thần vô cùng căng thẳng cho nên mới sẽ mất khống chế ở quán trà.
Ánh mắt bọn họ nhìn ta hệt như đang nhìn một kẻ điên. Rốt cuộc ngay cả thể diện cuối cùng cũng chẳng thèm che giấu nữa.
Lúc ta bị giam ở Đình Lan Uyển, không có một ai tới thăm ta.
Ba ngày sau Thôi Cẩm Trạch rốt cuộc cũng đến.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Hắn muốn dẫn ta tới phủ Vĩnh Ninh hầu để nhận lỗi với Ngụy tiểu hầu gia.
Nghe nói Ngụy Trường Thư và cháu gái của Khương thái phó - Khương Tri Hàm tình chàng ý thiếp, hai người được thái hậu tứ hôn, đã định ra hôn kỳ vào cuối năm nay.
Cha ta Thôi Khiêm đã đi tới phủ Vĩnh Ninh hầu một chuyến, tạ tội cáo lỗi với lão hầu gia.
Bọn họ sợ đắc tội với nhà họ Ngụy đến thế, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định để Thôi Cẩm Trạch dẫn ta đi lần nữa, tới đó nhận lỗi với tiểu hầu gia.
Trong phòng rộng rãi thoáng mát, trong lò có đốt huân hương. Ngụy Trường Thư mặc một chiếc áo bào màu đen, mặt mày sâu thẳm, thản nhiên tỏ vẻ: "Thôi cô nương cũng không phải cố ý, không sao cả."
Giọng nói của y trầm thấp, tư thái tùy ý, là thật sự chẳng hề để ý.
Vết thương do kiếm quẹt qua ở cánh tay, đúng lúc này lại gặp phải thị nữ tiến tới thay thuốc cho y, ta nhìn y rồi nói: "Vết thương của tiểu hầu gia bắt nguồn từ ta, không biết người có thể cho A Âm một cơ hội để bù đắp, giúp người thay thuốc không?"
Trong giọng nói thành khẩn ấy chứa đựng nỗi tự trách không dấu nổi, Ngụy Trường Thư nhìn ta một cái, cũng không từ chối, y chỉ thản nhiên nói: "Vậy phải làm phiền Thôi cô nương rồi."
Bọn thị nữ đứng ở một bên, Thôi Cẩm Trạch đứng ở dưới sảnh.
Trên bàn dài đã chuẩn bị xong tất cả thuốc trị thương do kiếm gây ra, có mấy làn sương mù lượn lờ bốc lên từ chiếc lò chín mặt làm bằng sứ thanh hạc.
Ta ngồi quỳ trước bàn dài, vươn tay ra cởi bỏ lớp vải mỏng quấn quanh vết thương trên tay y.
Tiện thể cũng khẽ nhếch miệng, rũ mắt xuống chậm rãi nói: "Ngày bé có lần ta đi chơi ở trong thôn, gặp được một kẻ g i ế t chó, bởi vì không đành lòng để con ch.ó kia bị g i ế t nên ta toan ngăn trở hắn. Kết quả là con d.a.o kia lại rơi ngay vào cánh tay ta, giống hệt như vị trí bị thương của tiểu hầu gia, người nói xem có khéo không?"
Ta hơi giơ ống tay áo lên, để lộ ra nửa cánh tay thon dài trắng nõn, cùng với rất nhiều vết sẹo nông sâu không đồng nhất trên đó.
Ánh mắt y rơi trên cánh tay ta, nét mặt chợt thu lại, nhưng lại mau chóng dịch chuyển ánh mắt sang nơi khác.
"Sao lại có nhiều vết thương như vậy?"
"À, còn lại đều do ta không cẩn thận làm bị thương."
Ta vẫn đang cười, giọng nói nhẹ nhàng, một bên thay thuốc cho y, một bên lại nói: "Tiểu hầu gia đã từng nghe về cây húng quế chưa? Ở dân gian không có thuốc thượng hạng để trị vết thương, cây húng quế mọc ở ven đường nơi thôn quê, có thể nhìn thấy nó ở khắp mọi nơi, nhưng nó lại có hiệu quả rất tốt trong việc khôi phục vết thương."
"Nếu ta biết tiểu hầu gia sẽ bị ta gây thương tích thế này thì ta nhất định sẽ mang theo vài cọng húng quế vào kinh thành. Nói ra thì khá buồn cười, ở hầu phủ này loại thuốc trị thương nào mà không có, tiểu hầu gia sao có thể xem trọng thứ sinh trưởng ở đồng hoang như thế cơ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mong-dep/c17.html.]
"Mong người thứ lỗi cho kiến thức hạn hẹp của A Âm, ta chỉ biết mỗi cây húng quế cho nên liền cảm thấy đó chính là thuốc trị vết thương tốt nhất, mặc cho giá của nó vô cùng rẻ bèo."
"Nếu có thể trị vết thương thì đều giống nhau thôi, không có gì là rẻ tiền cả." Giọng điệu của Ngụy Trường Thư rất điềm tĩnh.
Nghe thấy vậy ta chợt ngẩng đầu lên nhìn y, lúc đối diện với đôi mắt đen nhánh của y, lòng ta chợt có vài suy nghĩ lướt qua, trong mắt dần hiện lên một lớp sương mù mỏng manh: "Tiểu hầu và những người khác chẳng hề giống nhau."
Giọng nói ấy rất khẽ, khẽ đến độ chỉ có ta và Ngụy Trường Thư nghe thấy được.
Ta không nhìn xem phản ứng của y, chỉ cúi đầu băng bó thật kỹ cho vết thương rồi sửa sang lại ống tay áo màu đen y mặc.
Bàn tay bỗng chạm đến lớp vải thượng hạng kia, ngón tay ta chậm rãi vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó.
Dưới ống tay áo đó, bàn tay của y thon dài như ngọc, khớp xương giữa ngón tay cũng rất rõ ràng, trên mu bàn tay hiện lên vài đường gân hơi xanh, trông rắn rỏi cực kỳ.
Quả thật là một đôi tay tràn đầy sức mạnh.
Ta rũ mắt nhìn, khi xong xuôi tất thảy mọi sự, ngón tay ta lướt dọc theo ống tay áo của y, cuối cùng lại chậm rãi nắm lấy tay y.
Ngụy Trường Thư khựng lại.
Bàn tay của y vô cùng ấm áp, trong lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, sờ vào có cảm giác hơi thô ráp.
Tay của ta nắm chặt lấy bàn tay y, ta lật lòng bàn tay của y lên, ngón tay xoa đi xoa lại những vết chai mỏng trên đầu ngón tay y bằng động tác dịu dàng.
"Trên cõi đời này không có ai tốt hơn tiểu hầu gia cả."
"Người không những đã cứu ta, thậm chí khi bị ta gây thương tích còn chẳng từng trách tội, phần ân tình này A Âm sẽ mãi mãi nhớ trong tim."
"Tiểu hầu gia sẽ luôn ở trong trái tim của A Âm."
Giờ phút này ta chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối không nơi nương tựa mà thôi.
Hơi thất thố cũng chẳng hề gì, chỉ cần Ngụy Trường Thư cảm nhận được sự khác thường của ta, hiểu rõ tâm tư ái mộ của ta đối với y là đủ rồi.
Nếu y không quá chậm chạp thì lẽ ra y nên cảm nhận được hơi ấm từ ánh mắt của ta từ lâu.
Một cô nương đáng thương vừa yếu đuối vừa không nơi nương tựa lại sinh lòng mê luyến với y, lấy hết dũng khí để thổ lộ lòng mình như thế thì có lẽ sẽ khiến y sinh lòng thương hại.
Dù rằng chút thương hại này chỉ lướt qua trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Ta khẽ khàng lẩm bẩm, vành mắt đỏ hoe, bàn tay ra vẻ mười ngón đan xen kia hơi dùng chút sức.
Mãi cho đến khi Thôi Cẩm Trạch đứng ở dưới sảnh hô lên một tiếng: "A Âm!"
Hắn nhìn thấy hết thảy, sắc mặt cực kỳ khó coi nói với ta: "Chớ có làm phiền tiểu hầu gia dưỡng thương, muội cần phải trở về rồi."
Dường như giờ phút này ta mới lấy lại tinh thần, bối rối bỏ tay ra: "Tiểu hầu gia xin thứ tội, là A Âm đi quá giới hạn."
"Không sao cả, lui ra đi."
Ngụy Trường Thư không hề nhìn ta, bàn tay y lùi vào tay áo, giọng nói lạnh lùng, nét mặt không hề có chút rung động nào.