Mối hận truyền kiếp - 4
Cập nhật lúc: 2024-06-12 10:39:16
Lượt xem: 1,367
Mọi người trong hậu cung đều hoảng sợ, họ đều nói rằng Diên Đáp ứng quay lại đòi mạng nhưng ta biết chính Kim An đã làm việc đó. Đó là lý do vì sao trên cơ thể hắn có mùi máu. Hắn trả thù cho ta mà không nói một lời.
Tần Diên Ngọc suốt đêm ngồi dưới giếng gào khóc thương tiếc ta. Ta nhận ra rằng yêu một người không cần thể hiện bằng lời nói mà phải thể hiện bằng hành động.
Ở Linh Lung Cung này đã một thời gian không có người, chỉ còn lại ta. Không ai dám đến Linh Lung Cung làm nhiệm vụ, cho nên ta vui vẻ tận hưởng sự yên lặng.
Mọi người đều nói rằng chính Thục Phi và Lăng Mỹ nhân đã g--iết Diên Diên, Thục Phi đã c--hết rồi, sắp đến lượt Lăng Mỹ nhân. Họ đang chờ xem ta sẽ c--hết như thế nào.
Bây giờ ta đã trả được thù, ta không còn nhiều ngày trên thế gian này nữa. Chỉ cần ta cho người ta yêu sâu sắc nhất ăn canh Mạnh Bà là có thể đầu thai.
Đêm nay Kim An lại đến tẩm cung của ta, hắn nói với ta: "Diên Diên, chúng ta hãy lập tức cao chạy xa bay."
11
“Được.” Ta không hề có chút do dự nào.
Ta chỉ còn có bảy ngày, bảy ngày sau, ta sẽ từ bỏ thân xác này, trở về địa phủ. Ta muốn dành bảy ngày cho Kim An.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Kim An và ta trốn khỏi hoàng cung ngay trong đêm.
Hậu cung được canh gác nghiêm ngặt nhưng Kim An đã có thể đưa ta an toàn rời đi.
Nhiều năm qua, hắn luôn muốn đưa ta đi thật xa nên đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu lộ trình đưa ta ra khỏi hoàng cung, rốt cuộc cũng có ích rồi, tiếc là ta chỉ có thể ở bên hắn bảy ngày.
Hắn nói sẽ đưa ta đến Giang Nam. Hắn nói hắn có một căn nhà ở đó và đó là nhà của chúng ta. Nếu chúng ta đi ngựa không ngừng nghỉ thì ít nhất cũng mất sáu ngày, nhanh lắm thì năm ngày mới đến đó.
“Được rồi, chúng ta hãy đi xem nhà của chúng ta thôi.”
Ta chưa nói với Kim An là ta chỉ còn bảy ngày nữa.
Chúng ta cưỡi ngựa rời kinh thành trong đêm để đi Giang Nam. Gió lạnh thổi như d.a.o cứa vào mặt nhưng chúng ta tràn ngập niềm vui.
Kim An quấn ta trong chiếc áo lông vũ lớn của hắn, ta ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.
Bàn tay cầm dây cương của hắn bị gió lạnh quất vào, trở nên cứng đờ vô cùng.
Nửa đêm, hắn bế ta vào một ngôi chùa đổ nát và đốt lửa để sưởi ấm cho ta. Nhưng ấm hơn cả ngọn lửa là vòng tay của hắn.
Rạng sáng, chúng ta ăn lương khô rồi tiếp tục lên đường.
Vào ngày thứ ba, chúng ta bị truy đuổi. Ta biết những người đang đuổi theo chúng ta là người do Tần Diên Ngọc phái tới.
Kim An đã g--iết tất cả bọn họ và kết quả là hắn bị thương.
Khi ta đang băng bó cho hắn, ta nói với hắn: "Kim An, chúng ta đừng đi Giang Nam nữa nhé? Chúng ta hãy tìm một nơi vắng vẻ ở lại vài ngày cho đến khi vết thương lành lại."
Hắn ôm ta, dùng giọng cực kỳ kiên quyết nói: "Diên Diên, vết thương nhỏ này không sao cả, ta đã chuẩn bị hỉ phục ở nhà rồi, ta muốn cưới nàng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/moi-han-truyen-kiep/4.html.]
Với đôi mắt ngấn lệ, ta đáp: "Được rồi, thiếp sẽ gả cho chàng."
12
Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục lên đường.
Ngày càng có nhiều người được Tần Diên Ngọc phái đi để săn lùng chúng ta, cơ thể của Kim An cũng ngày càng bị thương nhiều hơn.
Hắn đã bảo vệ ta rất tốt và không để những người đó làm tổn thương một sợi tóc trên đầu ta.
Ngày thứ năm, chúng ta tới Giang Nam.
Căn nhà mà hắn đã nói tới chính là ngôi nhà mơ ước của ta, không lớn nhưng rất ấm cúng.
Có một không gian rộng rãi ở sân trước, nơi ta có thể trồng những loại hoa, quả, rau và cây xanh mà mình yêu thích.
Sẽ tuyệt vời biết bao nếu ta chưa c--hết mà vẫn có thể sống và dành phần đời còn lại bên Kim An?
“Kim An, tối nay chúng ta hãy bái thiên địa nhé.” Ta không muốn trì hoãn một giây phút nào.
Ta có linh cảm lớn là Tần Diên Ngọc đang trên đường đuổi theo đến nơi này.
Ta sợ nếu chậm một bước, ta sẽ không thể gả cho Kim An.
“Được.” Kim An xấu hổ: “Diên Diên, hôn lễ quá đơn giản, ta thấy có lỗi với nàng.”
"Kim An, thiếp không quan tâm chuyện này."
…
Ta và hắn đi tắm rồi thay hỉ phục.
Hôn lễ diễn ra rất đơn giản và nhiều thứ đã không được chuẩn bị kịp thời, chúng ta chỉ có ánh mắt dành cho nhau.
Ngay khi chúng ta nắm tay nhau và chuẩn bị bái thiên địa, căn nhà đã bị bao vây bởi binh sĩ của triều đình.
Họ xông vào, chúng ta phải chiến đấu với họ nhưng Kim An đang bị thương nặng và họ rất đông nên chàng rơi vào thế bất lợi và phải chịu nhiều vết thương mới. Binh sĩ đã bắt được Kim An và ta.
Tần Diên Ngọc đi suốt đêm đến nơi này. Hắn nhìn xuống Kim An, trong mắt đầy tức giận: "Kim An, ngươi thật to gan, dám cướp phi tần yêu quý của trẫm, còn muốn cưới nàng, ngươi xem trẫm là gì?"
Kim An quỳ xuống và nói: "Bệ hạ, thuộc hạ đã sống c--hết vì bệ hạ bao nhiêu năm nay, xin bệ hạ hãy để thuộc hạ dành sự tôn trọng cho bệ hạ đến cùng."
“Ha.” Tần Diên Ngọc cười lạnh đi về phía ta: “Nếu người ngươi muốn cưới là Lăng Mỹ nhân, trẫm sẽ gả cho ngươi.”
Hắn kéo ta vào lòng và nói với Kim An: "Nhưng nếu người ngươi muốn cưới là Diên Diên, trẫm sẽ không bao giờ đồng ý."
“Diên Diên, trẫm biết là nàng.” Tần Diên Ngọc nói xong liền hôn ta trước mặt Kim An.
Ta cắn môi Tần Diên Ngọc, nếm được vị máu.