Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Miêu Phi Họa Quốc - Chương 16. Bạo quân thật kỳ lạ

Cập nhật lúc: 2024-11-23 20:47:06
Lượt xem: 9

Cố Lễ căng thẳng nhìn ta. Vòng tay vô thức siết chặt lại, ta khó chịu hơi cau mày một cái, hắn lập tức buông ra.

“Ngươi sẽ rời đi sao, Miểu Miểu?”

Ta nghiêng đầu.

Đi? Đi đâu cơ? Về nhà à?

Nhưng mà ta không muốn nhìn hai cái con người suốt ngày ôm ôm ấp ấp kia, nhìn hoài chán muốn ch ết.

Ngược lại ở trong cung có người gãi ngứa cho ta, có Ngự Thiện Phòng làm cá khô cho ta, có kẻ hầu người hạ, thoải mái hơn rất nhiều.

“Ta ở đây cũng được.” Ta lấy một miếng thịt khô mới làm, vừa gặm vừa nói: “Khi nào ngươi có phi tử thì ta sẽ rời đi.”

“Vì sao trẫm có phi tử ngươi lại rời đi?” Ánh mắt Cố Lễ hơi sáng lên.

“Tuy rằng ta là mèo, nhưng mà cũng là một con mèo cái trẻ đẹp, nếu ngươi có Hoàng Hậu hay phi tử gì đó……” Ta nhíu mày, cảm thấy không đúng, hoang mang nói tiếp “Ba người chúng ta sống cùng nhau thì kỳ lắm.”

Kỳ chỗ nào nhỉ?

Ta suy nghĩ một hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra được kỳ chỗ nào.

“À, có phải ta nên biến về nguyên hình hay không?” Không ngờ Cố Lễ lại thích mèo đến như vậy. Nói xong ta đang định biến về thì cổ tay bị Cố Lễ nắm lấy.

Ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, ta nhìn không hiểu: “Đừng biến về.”

“Hả?”

“Đừng biến về. Cứ như vậy, không sao đâu”

Ta nghi ngờ.

Sao nhìn ánh mắt Cố Lễ như muốn ăn ta luôn vậy?

Nhưng mà nhìn kỹ thì bên trong không hề có sát ý.

…… Kỳ lạ.

Cố Lễ càng ngày càng chiều chuộng ta hơn, dần dần có người ở sau lưng nói ta là yêu nữ. Còn nói ta suốt ngày quấn lấy Cố Lễ, quyến rũ hắn không cho hắn nạp phi.

…… có cái đầu ta nè!

Ta cũng không phải A Tô, cái chuyện quyến rũ này là kỹ năng bẩm sinh của tộc hồ ly, không phải của tộc ta!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mieu-phi-hoa-quoc/chuong-16-bao-quan-that-ky-la.html.]

Chuyện gì cũng đổ lên đầu ta……

Ta không cho hắn nạp phi bao giờ?

Rõ ràng là Cố Lễ không thích cái này, chê cái kia.

Sau khi hắn lục lọi một đống chân dung của mấy vị tú nữ xong thì khinh thường nhận xét: “Không bằng một phần mười của Miểu Miểu nữa.”

Còn phải nói.

Trên đời được bao nhiêu người dễ thương như bổn mèo chứ!

Đến tối, ta liền chỉ huy đám tiểu đệ mới kết nạp của mình chạy đến nóc nhà của cái tên quan nói xấu ta nhảy ba đêm liên tục.

Hôm sau hắn ta mang một đôi mắt tím lụi, bơ phờ, uể oải không còn sức để mà nói xấu ta nữa.

Sau khi Cố Lễ biết chuyện, không biết hắn nói gì với mấy tên quan lại đó mà không chỉ không còn ai dám mắng ta, ngay cả thuyết phục Cố Lễ nạp phi cũng không còn.

Cuối cùng bọn họ chỉ còn thể trông đợi Cố Lễ tự giác cưới vợ mà thôi.

Ai ngờ hậu cung Cố Lễ cứ mãi im như thóc.

…… Cho đến hai năm sau, ta bị Cố Lễ lừa gạt trở thành Hoàng Hậu của hắn.

Hắn gạt ta bảo do danh tiếng của hắn không được tốt lắm, không ai dám gả cho hắn, cả đời này của hắn sợ là phải ế suốt đời.

“Trước đây không phải có rất nhiều tú nữ cho ngươi chọn sao?” Ta buồn bực.

Cố Lễ đau buồn nói: “Các nàng không đẹp.”

Cũng đúng.

Các nàng ấy… nhan sắc còn không bằng một phần mười của ta nữa.

Ta thương hại nhìn Cố Lễ, xoa đầu hắn an ủi, đồng ý uống mấy ly rượu với Cố Lễ.

Thật là đáng thương.

Không ngờ rượu trong cung ngon đến vậy, ngòn ngọt, không cay chút nào, ta không nhịn được lại uống thêm hai ly.

Sau đó nữa……

Ngủ dậy liền thấy hai chúng ta cùng nằm trong một cái chăn, quần áo xộc xệch.

Loading...