Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Miêu Phi Họa Quốc - Chương 15. Trùng phùng

Cập nhật lúc: 2024-11-23 20:41:56
Lượt xem: 30

Ta xoa xoa lỗ tai, dùng một móng vuốt ấn cha ta vào tường: “Có phải là cha nên giải thích một chút không? Hả? Lâm nhị công tử?”

Trước đây ta vẫn luôn cho rằng cha ta tên là Cún Con.

Hừ, làm cha con mười bốn năm nay, bây giờ ta mới biết tên thật của ông là Lâm Trì.

Vậy mà mẹ lại cứ gọi ông là Cún Con.

Bảo sao ta tìm khắp cả triều không tìm thấy ai họ Cún cả!!!

Năm đó vì để không phải mang họ Cún giống cha mà ta liều ch ết liều sống đòi mang họ Khương của mẹ.

“Khụ, biệt danh của cha là Cún Con thật mà, là tên thân mật mà mẹ gọi cha ấy.” Trên mặt cha ta mang theo ba vết cào của ta, cười hihi nói.

“Mẹ con đâu?”

“Mẹ con đang ở ngoài thành dưỡng thai rồi.”

Ta: “???”

Dưỡng thai???

Chuyện lớn như vậy mà hai người dám gạt ta?

Cha ta thấy sắc mặt ta thay đổi, vội vàng nói: “Mới có mới có thôi, sau khi rời khỏi nhà mới biết……”

Thấy sắc mặt ta vẫn không hề chuyển biến tốt đẹp, cha tung ra chiêu cuối.

“Độc trong người cha mới hết gần đây không phải sao, nên cha chỉ muốn về gặp ông nội con một xíu thôi. Trước đây là do Lâm Phong hạ độc cha để giành lấy tước vị gia chủ, cha định quay về âm thầm giải quyết rồi mới đưa con về nhận tổ quy tông ……”

Cha ta giải thích xong vẫn không quên khen ngợi ta: “Miểu Miểu nhà ta hóa người rất xinh đẹp, y chang mẹ của con!”

Nói xong còn trừng mắt với Cố Lễ một cái.

Cố Lễ vô tội chớp chớp mắt.

“Lâm Phong hạ độc con?” Ông nội ta cũng vừa mới biết cha ta bị hạ độc, may có mẹ ta cứu nên mới sống sót. Nghe thấy thủ phạm chính là cháu ruột của mình, ông lại bật khóc.

“Là cha hồ đồ! Cha còn tưởng, còn tưởng là bệ hạ…… Ta đúng là đáng ch ết mà!”

Cha ta vì trúng phải kịch độc nên không thể rời khỏi linh khí trên núi, vì vậy cũng mười mấy năm rồi không được gặp cha mình, có lẽ trong lòng vô cùng áy náy.

Cha ta ho nhẹ hai tiếng, nhìn về phía Cố Lễ “…… Huynh đệ, lúc nãy mắng đệ là ca ca không đúng. Có chuyện gì chúng ta thương lượng có được không? Ta chỉ muốn cha ta thôi, đệ coi như ông ấy hồ đồ…… Được không?”

Cố Lễ xoa xoa cằm.

Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay áo hắn, lấp lánh nhìn hắn.

Ý cười trong mắt Cố Lễ lập tức lan ra.

“Tha cho cha huynh cũng được.” Cố Lễ hơi gật đầu, “Nhưng mà huynh phải giao Miểu Miểu cho trẫm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mieu-phi-hoa-quoc/chuong-15-trung-phung.html.]

Cha ta vô cùng vui mừng “Được được, đừng nói là Miểu Miểu, đệ muốn cái gì……”

Ông đang nói thì im bặt.

“Ngươi nói cái gì? Miểu Miểu?” Cha ta lại gào lên: “Cố Lễ! Ngươi có là người không vậy!!!!”

Ta thay cha quyết định, chủ động ở lại.

“Con gái, con không cần phải ấm ức bản thân như vậy đâu!” Cha ta khóc lóc thảm thiết, “Cùng lắm thì hai chúng ta trực tiếp cướp ông nội đi rồi chạy thẳng về nhà luôn!”

Ta từ chối.

“Dù mẹ có cho cha nửa viên nội đan, cha có thể sử dụng được pháp thuật……. nhưng mà cái pháp thuật mèo ba chân của cha cũng không mạnh hơn con được bao nhiêu”

Cha ta nghẹn họng.

“Miểu Miểu, con thật sự……”

“Thật sự thật sự, con rất tự nguyện.” Ta có lệ vẫy vẫy tay “Cá khô của Ngự Thiện Phòng ngon hơn của cha nhiều, con tính ở đây ăn thêm hai trăm năm nữa, ăn chán rồi về.”

Cha ta: “……”

Chắc có lẽ là nhớ tới lượng cơm của ta, sau đó nhớ tới ở nhà vẫn còn một đứa nhóc nữa phải nuôi, cha ta cuối cùng đành phải miễn cưỡng đồng ý.

“Vậy được rồi. Nếu hắn mà có bắt nạt con thì nói cha nghe chưa? Cha đánh ch ết hắn!” Cha ta vỗ vỗ vai ta “Vậy cha đi tìm Mật Mật đây!”

Mật Mật chính là mẹ ta, Khương Mật Mật.

Cha ta không thể sống thiếu mẹ được nổi một ngày, suốt ngày thồn cơm chó cho ta.

Ông vừa rời đi, Cố Lễ liền xuất hiện, vòng tay qua nách ta bế lên như trước đây bế mèo, đặt ta ngồi lên đùi hắn.

Nhưng mà bây giờ ta vẫn đang còn là người……

Sao cảm thấy hơi kỳ.

Ta không nhịn được động đậy người.

Cố Lễ bỗng rên lên một tiếng, giữ chặt lấy eo ta “Đừng nhúc nhích.”

Ta: “?”

“Bây giờ ngươi là của trẫm, biết chưa?” Cố Lễ cười cười, gãi cằm ta.

Ta: “……”

Ta không nói gì, hắn lại tưởng ta giận hắn, vội vàng ôm lấy ta “Không phải là trẫm xem ngươi là đồ vật đâu, ngươi không phải là của ai cả, được không? Chỉ, chỉ là trẫm sợ ngươi sẽ đi……”

Hắn đã biết ta xuống phàm để tìm cha mẹ.

Bây giờ đã tìm được cha mẹ rồi, ta không còn lý do gì để ở đây nữa.

Loading...